Mục lục
Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 574: Thỏ Vương

Đứng đầu là con thỏ khổng lồ, xung quanh có hàng trăm con thỏ to nhỏ đứng với nhau.

“Cái này cũng là quá nhiều rồi đấy, phải đánh đến khi nào đây” Không phải là tôi sợ chúng mà chỉ là tôi hơi lo lắng, nếu lũ thỏ này trở thành nhóm báo thù thì sao?

“Các người dám ăn thịt con cháu ta, hôm nay †a nhất định phải báo thù!” Thỏ Vương hét lên một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Bạch Mã : “Nhất là mi! Con ngựa chết tiệt này! Dù sao chúng ta tốt xấu gì cũng đều là động vật ăn cỏ, mi lại dám là ăn thịt thỏ!”

Tôi không nói nên lời.

Con ngựa ăn thịt thỏ và ăn một cách thích thú, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Thỏ Vương dẫn theo một đám tiểu binh hướng đến chỗ chúng tôi, tôi cùng Hồng Hồng tách ra, cùng ứng chiến.

Thỏ Vương thực sự có thể triệu hồi một trận bão tuyết. Trong cuộc chiến,Thỏ Vương đã triệu hồi một vài trận bão tuyết nhỏ. Tôi chỉ nghĩ rằng thời tiết đã đủ lạnh rồi, nhưng bây giờ còn lạnh hơn, nhưng thật tiếc là đã không triệu tập một trận bão tuyết lớn, Hồng Hồng và tôi không cho nó có cơ hội để động thủ nữa, Thỏ Vương nhanh chóng bị giải quyết, ngã xuống đất, Hồng Hồng giãm lên Thỏ Vương: “Còn muốn báo thù, còn muốn dâm anh em mi đến làm phiền chúng tôi, muốn chết có phải không?”

“Tôi sai rồi, các anh thần tiên chị thần tiên, tha cho tôi đi” Thỏ Vương thất thân, kêu thảm thiết thương xót, đám thỏ phía sau sợ quá không dám động đậy.

Tôi bước tới trước Thỏ Vương: “Ta hỏi mi Thỏ Vương, mi tìm ra chúng ta như thế nào?”

“Mùi vị, sau khi ăn thịt thỏ, trong khoảng thời gian sẽ có mùi vị riêng của họ thỏ chúng ta, dựa theo khẩu vị chúng ta tìm được”

Mùi vị? Tôi đưa tay lên ngửi cơ thể cũng không có mùi gì đặc biệt, bỏ đi, hôm nay tôi giết mấy con thỏ này là đủ rồi, nếu giết thêm lần nữa sẽ làm mất cân bằng sinh thái, thật tệ: “Hồng Hồng, thả chúng đị”

Thỏ Vương không ngờ tôi lại tốt bụng buông tha như vậy, kinh hãi nhìn chằm chằm: “Như vậy là xong rồi? Cô không đề cập điều kiện sao? Cứ để ta đi đơn giản như vậy?”

“Không thì sao? Mi có phải bị bệnh ảo tưởng không?” Tôi trợn to mắt, cất kiếm thi thể đi: “Mi còn có điều kiện gì để chúng ta nhắc tới?”

“Những người đến Núi Tuyết trước đây hoặc đến tìm làng Tuyết Nhung hoặc không thể đi ra ngoài. Nếu bị lữ khách bắt được, chúng tôi sẽ trao đổi cách ra khỏi Núi Tuyết. Ra khỏi vùng núi phủ tuyết theo cách nào?” Thỏ Vương nói.

Tôi vừa đi ra ngoài liền dừng lại, gấp gáp năm lấy lông thỏ trên ngực con thỏ: “Mi nói cái gì?! Mi có đường thoát ra khỏi núi tuyết? Đường nào! Nói cho ta biết!”

“Nhìn xem, cô không phải đang cầu xin ta sao?” Thỏ Vương nâng căm, vô cùng tự đắc.

Tính khí bốc đồng của Hồng Hồng không kiên nhãn được như tôi, khi bước tới, cô ta lại đạp Vương Thỏ xuống đất: “Còn không nói, bây giờ chặt đứt cổ mi ngay!”

“Tôi nói tôi nói tôi nói!” Thỏ Vương lần này bị doạ không dám cứng họng: “Có một ngôi làng dưới chân núi tuyết tên là làng Tuyết Nhung. Trong làng Tuyết Nhung, có bộ tộc Hoan Sư sống, trách nhiệm bộ tộc Hoan Sư là để bảo vệ huyết mạch của nhà tiên tri, nhà tiên tri có thể tiên đoán được những chuyện đã qua, cũng có thể sự đoán được những chuyện trong tương lai, hàng nghìn năm nay mồi lần đều là truyền lại đơn mạch, vô cùng hiếm gặp. Mục đích của hầu hết lữ khách khi vào vùng núi tuyết phủ là để fìm nhà tiên tri và yêu cầu nhà tiên tri giúp tiên tri giúp, và cũng có người với tâm địa khó lường. Để bảo vệ huyết mạch của nhà tiên tri, nhà tiên tri đầu tiên đã thành lập tộc Hoan Sư, muốn tìm nhà tiên tri, thì nhất định phải qua ải qua bộ tộc Hoan Sư.”

“Dừng lại!” Sao lại càng nói càng xa thế này, đây hoàn toàn không phải là chuyện tôi muốn biết”Trực tiếp nói về cách thoát ra khỏi núi tuyết là được rồi. Tôi không có hứng thú với nhà tiên tri”

Thỏ Vương trợn tròn mắt: “Cô thật sự là một Kỳ Ba, lẽ nào không muốn biết tương lai của mình sao?”

Tương lai sao?

Tôi đã từng gặp một con quỷ sương mù trên núi, nó dùng huyền thuật để cho tôi thấy ảo ảnh, cho rằng đó là tương lai của tôi, và tương lai của tôi sẽ giết chết tất cả mọi người, đây không phải là một trò đùa sao? Tương lai của tôi năm trong tay tôi, không cân dự đoán trước.

“Nói phương pháp” Tôi nói.

“Được rồi… Thỏ Vương không khỏi sững sờ, đành phải nói: “Tuy răng nhìn núi tuyết ở ngay trước mắt cô, nhưng thật ra đây là ảo ảnh do tộc ảo Hoan Sư lập ra. Bất kể đi như thế nào, cô sẽ không bao giờ có thể đến gần ngọn núi tuyết. Chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi núi tuyết, chính là đến làm Tuyết Nhung để tìm tộc Huyền Sư và nhờ họ giúp đỡ, để bọn họ đưa cô lên núi tuyết.”

“Ảo ảnh?” Tôi nhìn lên ngọn núi tuyết phủ cách đó không xa, cau mày: “Nhìn thế nào cũng không giống một ảo ảnh”

“Bộ tộc Huyền Sư vô cùng mạnh, bọn họ ẩn nấp trong núi tuyết, không tranh chấp với thế giới, cô đương nhiên nhìn không ra được đây có phải ảo ảnh hay không” Cuối cùng, Thỏ Vương nói thêm: “Nếu cô không tin, có thể tiếp tục đi lên phía trước xem xem”

Tôi im lặng, nghĩ ngợi rồi túm lấy Thỏ Vương.

“Cô làm gì vậy?!” Thỏ Vương năm ì trên mặt đất không cho tôi kéo nó đi.

Hồng Hồng từ phía sau đá nó một cái, nói : “Đừng tưởng răng mi chỉ nói vài câu là chúng ta sẽ tin ngay, dân theo mi, nếu như không đến được núi tuyết, sẽ giết chết mil”

Vương Thỏ trâm mặc, hai mắt đỏ hoe: “Tôi thực sự không nói dối các người, các người muốn tìm đến bộ tộc Huyền Sư tôi có thể nói với các người, tôi nói dối các người thì được lợi ích gì chứ?”

“Ai biết mi có phải cố ý dân chúng ta đến chỗ nguy hiểm không, báo thù chúng ta ăn thịt thỏ con thỏ cháu mị, bớt phí lời, đi mau!” Hồng Hồng thô bạo, trực tiếp nhấc cánh tay Thỏ Vương lên.

Trong lúc tuyệt vọng, Thỏ Vương chỉ có thể đi theo chúng tôi lên đường, theo sau là một nhóm thỏ nhỏ.

Để tránh Thỏ Vương trốn thoát và giảm gánh nặng cho Tiểu Bạch Mã, tôi buộc dây cương cho Thỏ Vương, để Thỏ Vương và những con thỏ nhỏ của nó kéo tôi đi, và Tiểu Bạch Mã vui vẻ bước chân đi bên cạnh tôi.

Tôi đi được một lúc rồi, trời cũng dần tối.

Tôi lại nhìn lên, núi tuyết vần là bộ dạng không gần không xa kia, tôi đi bộ cả ngày trời vẫn cảm thấy khoảng cách không hề thay đổi, tôi đoán những gì Thỏ Vương nói là đúng.

“Tôi không nói dối các người chứ” Thỏ Vương vừa kéo xe vừa thở hổn hển” Nếu lại tiếp tục đi, cho dù cô không tín tôi, cũng phải tìm một cái động tuyết hoặc thứ gì đó để qua đêm trên núi tuyết, nếu không cô sẽ chết cóng.”

Đây là sự thật, nhiệt độ bây giờ so với ban ngày lạnh hơn rất nhiều, cơ thể tôi dân đân không thể chịu nổi, bất kể Thỏ Vương có nói dối tôi hay không, bây giờ có thể tìm được thôn làng kia là tốt rÓI.

Tôi nói với Thỏ Vương: “Đưa tôi đến thôn làng tộc Huyền Sư”

“Cô cũng thực sự là một tiểu cô nương thích làm theo ý mình” Thỏ Vương thở dài kéo tôi về một phương hướng nào đó: “Tộc Huyễn Sư không dễ đến gần. Coi như là báo đáp cô không giết tôi, tôi cho cô một lời nhắc nhở. Sau khi vào làng, đừng dễ dàng tin vào những gì cô nhìn thấy bằng mắt, ngửi bằng mũi, nghe bằng tai và nếm bằng miệng, vì đây rất có thể là những huyền thuật do Huyền Sư bày ra, bọn họ vô cùng mạnh, khi thi pháp cô căn bản nhìn không ra được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK