Chương 316: Người quỷ hỗn tạp
Chân của Tôn Viễn Phàm chỉ cách miệng ma trẻ con nửa bước, tôi vội vàng dùng sức nằm lấy.
áo phông của anh ấy từ phía sau, kéo anh ấy lùi lại hai bước.
“Có chuyện gì vậy?” Anh ấy dừng lại và hỏi tôi.
Tôi dùng dư quang phách để nhìn thoáng qua ma trẻ con ở trong khe hở, nó đã ôm con chuột sống chạy đi rồi, lúc này mới buông Tôn Viễn Phàm ra: “Không sao, tôi chỉ muốn nói cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
“Cái này có là gì, Đồng Đồng, cậu không nên khách sáo với tôi như vậy, dù sao thì cậu cũng là người con gái tôi thích.”
Tôi nhếch khóe miệng, chuyển đề tài: “Chúng ta đi hỏi người phục vụ đó đi”
Tôn Viễn Phàm không nói gì, tôi cùng anh ấy đến quán bar để tìm người phục vụ. Tôn Viễn Phàm hỏi người phục vụ xem có một cô gái và một người đàn ông giống xã hội đen vào đây không, Người phục vụ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ở trong phòng riêng trên tầng ba.”
Tin tức của Tôn Viễn Phàm quả nhiên không sai. Tôi và anh ấy nhìn nhau, sau khi nói cảm ơn người phục vụ, chúng tôi đi lên tâng ba.
Quán bar là nơi người quỷ hỗn tạp, vì ở đây vừa.
lộn xộn vừa ồn ào, đèn treo lủng lắng trên đầu muốn mù cả mắt, mọi người sẽ đeo mặt nạ và tổ chức tiệc ở đây. Bọn quỷ lợi dụng điều này, đeo.
mặt nạ để trà trộn vào đám đông, ở cùng con người. Hầu hết những con quỷ này không có ác ý, có lẽ là lang thang đã lâu, muốn cùng với con người vui vẻ một chút.
Nhưng cho dù bọn chúng đeo mặt nạ thì tôi vẫn có thể nhìn thấy những khuôn mặt đang chảy.
máu dưới lớp mặt nạ kia.
“Thật là loạn” Tôn Viễn Phàm nói, âm thanh trong phòng rất chói tai, anh ấy phải nói to lên để tôi nghe thấy.
Tôi cũng không thích nơi này, không thể tưởng được Đỗ Vũ Đồng sẽ tới chỗ này, cô ấy bị ma nhập lâu như vậy, chỉ có thể hi vọng không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Rất nhanh chúng tôi đã đến phòng riêng trên tầng ba, Tôn Viễn Phàm gõ cửa trước, nhưng trong phòng quá ồn, anh ấy có gõ thế nào cũng không có.
tiếng đáp lại, đành dứt khoát kéo cửa ra.
Tất cả người bên trong đều quay sang nhìn chúng tôi.
€ó ít nhất mười người đàn ông ở đây, Đỗ Vũ Đồng đang ở trên ghế sô pha, bị một tên xã hội đen có mái tóc màu vàng, đeo khuyên tai ôm vào lòng, hai tay tên đó đặt giữa hai chân cô ấy. Một tên xã hội đen khác đang rót rượu cho Đỗ Vũ Đồng, tiện tay sờ sờ khuôn mặt của cô ấy. Đỗ Vũ Đồng.
trang điểm đậm, cầm ly rượu, đầy diêm dúa ngồi trong vòng tay của người đàn ông.
Tôi đứng ở chỗ cũ, hoàn toàn chết sững.
Không thể nào.
Không thể nào…
Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ lệ quỷ nào ở trên người Đỗ Vũ Đồng!
“Đỗ Vũ Đồng! Sao cô lại sa đoạ đến mức này.
rồi!” Tôn Viễn Phàm là người tốt bụng, mở miệng trách mắng.
“Anh là ai?” Một người trong số bọn xã hội đen đi tới, trong miệng còn nhai kẹo cao su: “Hai người tìm Tiểu Vũ Đồng làm gì?”
Tôi không dám tin vào mắt mình.
Tại sao không có lệ quỷ nào ám trên người Đỗ Vũ Đồng? Tại sao trong căn phòng này không có lấy một quỷ hồn nào? Chẳng lẽ lệ quỷ biết trước chúng tôi sẽ tới nên đã lẩn trốn rồi? Không đúng, nếu là như vậy thì Đỗ Vũ Đồng chắc chăn đã hôn mê từ lâu rồi, không thể ngồi ở trong này nữa!
“Đỗ Vũ Đồng, bạn thân của cô đến tìm mà cô vẫn nhắm mắt làm ngơ như vậy à?” Tôn Viên Phàm bước qua tên xã hội đen, trực tiếp gọi Đỗ Vũ Đồng.
“Mày muốn tìm chết đúng không?” Tên xã hội đen túm lấy áo khoác của Tôn Viễn Phàm: “Dám như vậy với người phụ nữ của ông chủ bọn này!
Tôi nghi ngờ mắt mình có vấn đề, lùi lại hai bước rồi nhìn ra hàng lang bên ngoài. Trên hành lang, có hai con ma nữ đeo mặt nạ đang dây dưa với đàn ông. Tôi có thể nhìn thấy đôi chân của họ dưới chiếc váy ngắn cũn cốn đang chảy máy, không có da thịt Tôi nhìn lại phòng riêng một lần nữa.
Trên người Đỗ Vũ Đồng vẫn như cũ không bất kỳ dấu hiệu bị lệ quỷ ám nào, trong phòng vẫn như cũ không có lấy một hồn quỷ.
Mắt của tôi không có vấn đề gì cả.
Vì vậy, người có vấn đề là…
Đồ Vũ Đồng!
“Cục cưng, hai người này quan hệ gì với em?”
Tên mập tóc vàng trong phòng riêng hỏi Đỗ Vũ Đồng.
“Bọn họ…” Đỗ Vũ Đồng nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn cô ấy, môi cô ấy cong lên: “Bọn họ là bạn học của em, một đám người không liên quan, thật là mất hứng, ông xã, đuổi họ đi đi”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tất cả những suy đoán trước đây của chúng tôi đều sai Đỗ Vũ Đồng hoàn toàn không bị lệ quỷ ám.
“Không thể nào, sao Vũ Đồng có thể trở nên như vậy!” Dì Ninh Hồng Hân mất kiểm soát hét lên.
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, sắc mặt Đỗ Vũ Đồng lập tức cứng đờ, nhảy khỏi người tên tóc vàng: “Mấy người nghe thấy gì rồi? Mấy người có nghe thấy gì không?”
Mấy tên xã hội đen đồng thời lắc đầu, tất cả đều cảm thấy khó hiểu: ‘Âm thanh gì?”
Lý do tại sao đám xã hội đen không nghe thấy âm thanh vừa rồi là vì tôi đã để dì Ninh Hồng Hân.
ra ngoài, sau khi dì Ninh Hồng Hân ra ngoài đã trở thành một hồn quỷ. Ngoài tôi ra không ai có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy giọng nói của bà ấy.
“Hai người thật phiền phức! Cút ngay!” Đỗ Vũ Đồng bỗng trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn không thèm để ý đến tôi: “Ông xã, đuổi họ ra ngoài đi!”
Tên tóc vàng nhìn về phía chúng tôi: “Nghe thấy chưa, bà xã của tao bảo bọn mày cút đi, mau mau cút đi, đừng để bọn tao phải động tay động chân”
Nói xong, mấy tên xã hội đen dưới trướng của hẳn ta vây tôi và Tôn Viễn Phàm lại.
Tôn Viễn Phàm đứng trước mặt tôi Tôi nghiêng đầu nhìn vào bên trong, dì Ninh Hồng Hân chạy đến bên Đỗ Vũ Đồng và lớn tiếng gọi “Vũ Đồng, Đồng Đồng, Tiểu Đồng” vấy tay liên tục trước mặt Đỗ Vũ Đồng, nhưng Đỗ Vũ Đồng không nhìn thấy bà ấy.
Mấy tên xã hội đen muốn đuổi tôi và Tôn Viễn Phàm ra ngoài. Tôi nói với Đỗ Vũ Đồng: “Đỗ Vũ Đồng, tớ đến tìm cậu chỉ vì một chuyện, cậu có biết mẹ cậu đang ở đâu không?”
Thật kỳ lạ là da của Đỗ Vũ Đồng lại chuyển sang màu xanh tím khi tôi nhắc đến mẹ của cô ấy, thậm chí đôi mắt của tên tóc vàng cũng không đúng lắm.
“Cậu tìm mẹ tớ làm gì?” Đỗ Vũ Đồng hỏi Tôi càng chắc chản rằng có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện này, nghĩ một lúc rồi nói: “Vài ngày trước mẹ cậu đã gọi điện cho tớ và nói rằng cậu đang bị ốm, bảo tớ đến thăm cậu. Tớ đến trường tìm cậu nhưng không tìm thấy, gọi cho mẹ cậu thì bà ấy nói răng cậu đang ở đây. Vì vậy chúng tớ mới đến đây. “
Trong chốc lát vẻ mặt của Đỗ Vũ Đồng trở nên tái nhợt, ly rượu trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng kêu giòn tan.
“Không, không không không không, không thể, làm sao có thể… sao mẹ tớ có thể gọi điện thoại cho cậu?” Đến nói chuyện mà cô ấy cũng không thể nói lưu loát được.
Tôi nheo mắt, tiến lên một bước hỏi thêm: “Lời nói này của cậu thật kỳ lạ, tại sao mẹ của cậu lại không thể gọi điện cho tớ? Hay là, giữa cậu và mẹ đã xảy ra chuyện gì?”
“Có phải cậu đã biết được điều gì không?” Đỗ Vũ Đồng hoàn toàn nổi điên, lao vê phía tôi, Tôn Viên Phàm chặn cô ấy lại, cô ấy ở trước người Tôn ‘Viễn Phàm hét vào mặt tôi: “Đồng Đồng, có phải cậu đã biết được điều gì không! Cậu nói đi! Cậu nói cho tớ biết!”
Phản ứng của Đỗ Vũ Đồng, “Ông chủ, rượu tới rồi!” Một tên xã hội đen đẩy xe rượu từ phía sau chúng tôi đến, nhìn thấy tôi và Tôn Viễn Phàm thì sững sờ: “Mấy người là ai vậy?
“AI Là anh ta!” Dì Ninh Hồng Hân đột nhiên hét lên.
Anh ta?
Ninh Hồng Hân chạy tới, định bóp cổ tên xã hội đen kia, nhưng bà ấy là quỷ nên cơ thể của bà ấy xuyên qua người tên xã hội đen đó, bà ấy chỉ vào.
tên xã hội đen đó với vẻ mặt tức giận và nói với tôi: “Chính là người đàn ông này! Tiểu Đồng Đồng, dì đã bị người đàn ông này giết chết!”