Chương 55. Em sợ tôi ăn em sao?
Lãnh Mạch thở mạnh phía trên tôi, lời nói bật ra khỏi miệng: “Ướt hết như thế này rồi mà em còn chưa sẵn sàng sao? Người phụ nữ chết tiệt có phải em đã thích Dạ Minh rồi không?”
Tôi bị anh ta nói xấu hổ đến nỗi không chịu được, cái gì với cái gì chứ! Phản ứng sinh lý của con người làm sao tôi có thể kiểm soát được! Hơn nữa, mặc dù tôi mới 19 tuổi nhưng tôi cũng không phải một cô gái phong kiến cả ngày ru rú trong khuê phòng, bây giờ đã là thời đại nào rồi, anh ta đối với tôi như vậy, nếu như tôi không có phản ứng gì thì mới là có vấn đề đó!
Còn nữa, đang yên đang lành lại lôi Dạ Minh vào làm gì?
“Anh đột nhiên vô duyên vô cớ đè lên người tôi, đổi lại là người khác cũng không thể sẵn sàng được!” Tôi ôm lấy vai mình: “Tôi không thể lúc nào cũng sẵn sàng để đợi anh đến đè lên người tôi, như vậy sẽ thành ra cái gì chứ? Nói thẳng ra, Lãnh Mạch, mối quan hệ của chúng ta là gì? Nếu như xảy ra mối quan hệ này, mặc dù suy nghĩ của tôi không cứng nhắc đến mức phải đợi đến lúc kết hôn, cũng không nhất định phải bắt anh hứa hẹn điều gì, hay ép anh chịu trách nhiệm, nhưng tối thiểu đó phải là người yêu? Chí ít cả hai phải vui vẻ chứ? Anh đột nhiên muốn tôi sẵn sàng một mối quan hệ với anh, anh muốn tôi sẵn sàng cái gì? Sẵn sàng ở bên cạnh anh sao?”
Một loạt câu hỏi của tôi khiến cho sắc mặt Lãnh Mạch không được tốt cho lắm, đôi mắt u ám của anh ta nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng anh ta không chạm vào tôi mà rời khỏi người tôi, sau đó xoay người, mang theo một cơn gió lạnh Điển mất khỏi phòng tôi.
Tôi nhìn căn phòng trống rỗng vẫn còn lưu lại mùi hương của anh ta, đột nhiên trong lòng có một sự buồn phiền không thể diễn tả được, tôi nặng nề nằm xuống giường, sau đó nhắm mắt lại.
Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch…
Aaa thật là phiền phứ!
c Cơ bản là không thể ngủ được, tôi ngồi dậy và nhìn những chấm đỏ trên cánh tay, là do Lãnh Mạch hôn lên, nghĩ đến đây tôi lại càng cảm thấy rối loạn, tôi vò đầu bứt tóc, ngồi thẫn thờ một lúc, sau đó đi dép lê xuống giường.
Tôi tìm thấy một chiếc váy ngủ trong tủ quần áo của người phụ nữ kia, miễn cưỡng có thể mặc, tôi mở cửa đi ra ngoài.
Lão Quỷ và Triệu Hiểu đang chuẩn bị ngủ, khi nhìn thấy tôi đến thì vội vàng hỏi tôi có phải đã `Xây ra chuyện gì không, tôi lắc lắc đầu, nghĩ tới việc lúc nãy Lãnh Mạch vào phòng tôi, chắc chắn là không để cho họ biết, họ cũng không thể phát hiện ra: “Chỉ là tôi cảm thấy đói, muốn tìm chút đồ an.
“Để tôi giúp cô nhé!” Lão Quỷ đứng dậy khỏi sofa.
Tôi không ngăn cản mà để ông ấy đi theo tôi, tôi mở tủ lạnh ra, thực phẩm bên trong rất đầy đủ và cũng rất tươi, tôi đoán là họ mới mua, tôi lấy vài hộp đồ ăn nhanh và một cốc sữa ra, Lão Quỷ đến giúp tôi, đón lấy đồ từ tay tôi, tôi kéo ghế rồi ngồi xuống, lão muốn đi lên nhà tôi liền gọi lão lại: “Đợi đã, Lão Quỷ, tôi có hai câu hỏi muốn hỏi ông?”
“Câu hỏi gì vậy, chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với cô!” Lão Quỷ quay lại.
“Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi ông, tại sao khi ông và Triệu Hiểu gặp Dạ Minh lại “sợ như vậy? Nhưng khi hai người gặp Lãnh Mạch lại không có tâm lý sợ hãi đó.” Vấn đề này tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi.
“Cái này…” Chỉ nhắc đến cái tên Dạ Minh, Lão Quỷ đã bắt đầu run rẩy, lão ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Cô Đồng, thật ra những lời này tôi cũng không dám nói, nhưng tôi biết trong lòng có sự hoài nghị, tôi sẽ âm thầm nói cho cô biết, sau này có ai hỏi cô, cô tuyệt đối không được nói là Lão Quỷ tôi nói đấy nhé Tôi lập tức gật đầu và thề với lão, trong lòng lại càng hoang mang hơn, đến mức đó sao, Dạ Minh bí ẩn cỡ nào chứ?
“Dạ Minh đó, là con riêng của ác thú và Minh Vương, anh ta có thể ăn mọi thứ trên thế giới này, món ăn mà anh ta thích nhất chính là con người và linh hồn! Hơn nữa tính cách anh ta ngông cuồng kiêu ngạo, không coi luật pháp của Minh _—— giới ra gì, mà chỉ làm theo ý của anh ta, ngay cả Minh Vương cũng không quản được anh ta, sau khi bị anh ta ăn chúng tôi sẽ rơi xuống tầng địa ngục thứ mười tám muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được! Cho nên chúng tôi mới sợ anh ta như vậy!”
“Con riêng của ác thú và Minh Vương sao?”
Đợi đã, Minh Vương không phải Lãnh Mạch sao? : “Minh Vương là nam hay nữ?”
“Minh Vương đương nhiên là nữ rồi, cô Đồng cô thật biết đùa.”
Ồ, Minh Vương là nữ, cho nên Lãnh Mạch không phải là Minh Vương, lúc trước tôi đoán sai rồi, tôi lại hỏi Lão Quỷ: “Ác thù là ai? Ác thú chính là loài quái vật hung dữ cổ xưa được ghi chép trong sách của chúng tôi, là loài quái vật có thể nuốt cả vũ trụ sao?”
“Cũng gần như là vậy, còn hung hãn hơn so `Vãinhững gì được ghi lại trong sách của các cô.”
Lão Quỷ vừa nói vừa run rẩy: “Cô Đồng, cô tuyệt đối đừng có gần gũi với cái tên Dạ Minh kia, chưa biết chừng một ngày nào đó cô lại bị anh ta ăn sống đói Chẳng trách Dạ Minh vừa có thể nuốt con ma nhỏ lại vừa nuốt bức tranh, chẳng trách Triệu Hiểu và Lão Quỷ đều sợ anh ta, nhìn cái dáng vẻ bất cần đời của anh ta, quả thực không giống với một người tốt luôn tuân thủ pháp luật, rồi cộng thêm cái năng lực đặc biệt của anh ta nữa, thực sự là một nhân vật rất nguy hiểm.
Chẳng trách Lãnh Mạch lại không cho tôi tiếp xúc với anh ta! Có lẽ là sợ tôi bị anh ta nuốt chửng!
Mẹ ơi, bây giờ nghĩ đến nó, cả người tôi lại sởn gai ốc, vẫn chưa bị Dạ Minh nuốt chửng, cũng coi như tôi ăn ở tốt.
“Tôi hỏi ông thêm một chuyện nữa” Đây cũng SYấn đề mà tôi cực kỳ muốn biết: “Hôm nay lúc tôi bị kẹt trong trận pháp của con ma nhỏ, tôi nghe cô ta nói Lãnh Mạch là vị vua cao quý gì đó của Minh giới, nhưng ông lại nói Minh Vương là nữ, tôi muốn biết, rốt cuộc Lãnh Mạch có thân phận gì?”
“Đại nhân đương nhiên không phải Minh Vương rồi! Cậu ấy là một trong ba vị vua của Minh giới, là cánh tay đắc lực của Minh Vương, địa vị cũng cao không kém gì Minh Vương” Lão Quỷ nói xong lại thần thần bí bí ghé sát vào tai tôi: “Minh Vương thích Lãnh Mạch đại nhân, luôn muốn giữ đại nhân ở bên người, vừa hay cô xuất hiện, Lãnh Mạch đại nhân liền lấy việc tìm người ký khế ước làm cái cớ rời khỏi Minh giới. Cô Đồng, tôi thấy đại nhân có vẻ rất hứng thú với cô”
“Ông đừng nói linh tinh!” Tôi nhỏ giọng mắng Lão Quỷ, mặt tôi nóng lên, nhưng nghĩ đến thái độ lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa của Lãnh Mạch với tôi, tôi lại cảm thấy bực bội, hóa ra anh ta là một nhân vật lớn như vậy, một nhân vật lớn được Minh Vương yêu thích, tôi có là gì đâu, làm sao có thể xứng với anh ta chứ….
“Aiyo cô gái nhỏ, cô đang ăn sao?” Đột nhiên có giọng nói từ trên tầng truyền lại.
Là Dạ Minh.
Lão Quỷ và Triệu Hiểu lập tức chạy ra khỏi ngôi biệt thự.
Dạ Minh uể oải bước xuống: “Tôi cũng đói rồi, tiện tay làm cho tôi một phần được chứ?”
Trước đây tôi không sợ Dạ Minh, nhưng bây giờ sau khi nghe Lão Quỷ nói, tôi rất sợ anh ta sẽ ăn sống tôi, tôi bật dậy khỏi ghế: “Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ, anh muốn ăn cái gì thì anh…anh tự mình lấy đi”
Anh ta đã đứng trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt tinh nghịch: “Sao vậy, sợ tôi ăn cô sao?
Tôi nuốt nước bọt, lùi lại phía sau vài bước thì chạm phải bàn ăn, anh ta tiến gần lại hai tay giữ lấy tôi, kẹp tôi giữa bàn ăn và ngực anh ta, anh ta càng ngày càng sát lại gần tôi, thì thâm vào tai tôi một cách mờ ám: “Sợ tôi nuốt cô vào bụng, hay là sợ tôi….dùng thân dưới ăn cô, hả?”