Chương 505: Nội đan của Bạch Hùng vương
Rừng tuyết này thực ra không lớn nhưng tuyết quá dày, đường đi lại khó khăn.
Vừa vào không bao lâu, xa xa truyền đến một tiếng gầm thét nặng tríu khàn khàn, cả mặt đất đều rung chuyển chấn động.
“Là Bạch Hùng vương.” Lãnh Mạch khẽ cau mày.
Ác Ma vương từng nhắc đến Bạch Hùng vương, nhưng đó chỉ là nói qua loa, không nói cụ thể Bạch Hùng vương lợi hại đến mức nào, chỉ nói rằng có Lãnh Mạch ở đây thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt bụng tôi đều sẽ bị đau, hơn nữa trước đó mới làm chuyện ấy với Lãnh Mạch, thật sự không dễ chịu. Cảm giác đau càng ngày càng mãnh liệt. Chân tôi bủn rủn, hoa mắt chóng mặt. Giẫãm vào trong tuyết không rút nổi chân lên.
“Tống Thiên Ngân” Lãnh Mạch đột nhiên hét lên.
Tống Thiên Ngân từ phía trước quay người lại: “Anh Lãnh Mạch, sao vậy?”
Lãnh Mạch năm lấy cổ áo sau của tôi, nâng tôi lên khỏi tuyết: “Cõng lấy chị gái cậu”
Tôi không miễn cưỡng chính mình, bởi vì bản thân thực sự không thoải mái. Tống Thiên Ngân ngồi xổm xuống cõng tôi, tôi năm úp sấp trên lưng cậu ấy, Lãnh Mạch nhanh chân bước về phía trước: “Anh sẽ giải quyết Bạch Hùng vương, nhân tiện, anh sẽ dò hỏi về cỏ hoàn hồn, hoàn tất chiến đấu trong ba phút.”
Tống Thiên Ngân nhìn thấy mặt tôi tái nhợt đi vì lạnh, hỏi tôi: “Chị này, hay là tôi cũng đưa áo khoác cho chị nhé?”
“Cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình trước đi!”
Tôi áp trán vào cổ cậu ấy, cái cổ lộ ra ngoài của Tống Thiên Ngân cũng lạnh ngắt, cậu ấy chắc chắn cũng lạnh muốn chết.
Chúng tôi đều là những người bình thường, không phải kiểu dị biến như Lãnh Mạch.
Đi chưa được mấy bước, trong rừng tuyết xuất hiện một bóng dáng to lớn, một con gấu trắng vĩ đại gầm rú hướng về phía trước Lãnh Mạch lao tới.
Lãnh Mạch khẽ giơ tay lên, băng lập tức lan ra.
Anh vốn rất mạnh mẽ trong ngày tuyết rơi như vậy.
Ác Ma vương đã nói không sai, nơi này chính xác là sân nhà của Lãnh Mạch.
Bạch Hùng vương dù mạnh mẽ và hung dữ đến đâu thì vẫn không thể đánh lại được với Lãnh Mạch, hoàn toàn bị bao vây trong lớp băng của Lãnh Mạch, ầm ầm ngã xuống đất.
Lãnh Mạch khoanh tay đứng trước mặt Bạch Hùng vương: “Hãy khai ra cỏ hoàn hồn, ông sẽ không chết.
“Tại sao người từ Minh Giới lại đến hang động lạnh lẽo!” Bạch Hùng vương vốn đã tu luyện thành tỉnh, có thể nói được tiếng người, liền quát vào mặt Lãnh Mạch: “Ác Ma vương rốt cuộc làm cái quái gì vậy! Sao lại để cho người Minh Giới tiến vào sào huyệt của ông ấy! Ông ấy không phải ghét nhất người đến từ Minh Giới sao?”
“Cỏ hoàn hồn” Lãnh Mạch không muốn phí lời với Bạch Hùng vương.
“Muốn có cỏ hoàn hồn, trừ khi bắt tôi chết đi!”
Bạch Hùng vương có lẽ ở trong hang động lạnh lẽo này cũng chưa từng gặp qua người nào khác ngoài Ác Ma vương, không cam chịu hét lên.
Lãnh Mạch vốn là một người có tính nhẫn nại cực kỳ kém, nghe thấy vậy ngón tay khẽ nhúc nhích, chân sau của Bạch Hùng vương đã bị băng cắt đứt bay lên không trung.
Tiếng hét thảm thiết của con gấu trắng định tai nhức óc, suýt chút nữa lại gây ra một trận tuyết lở khác.
“Cho ông một cơ hội cuối cùng, cỏ hoàn hồn ở đâu?” Lãnh Mạch thu tay về.
Bạch Hùng vương cuối cùng đã cảm thấy sợ hãi, im lặng một hồi, sau đó nói: TỚI ngay phía sau lớp tuyết dưới đáy”
Tìm ra được manh mối của cỏ hoàn hồn, Lãnh Mạch thả Bạch Hùng vương ra. Ba người chúng tôi lần theo chỗ mà Bạch Hùng vương đã nói đi qua.
Tống Thiên Ngân cõng tôi đi ngang qua chỗ bên cạnh Bạch Hùng vương. Bạch Hùng vương vẫn luôn nằm úp sấp, thấp giọng kêu đau đột nhiên lao tới tấn công chúng tôi!
“Đâm đầu vào chỗ chết.” Lãnh Mạch thậm chí còn không quay lại từ phía trước, trước ngực Bạch Hùng vương chỉ trong nửa giây đã găm đầy nhũ băng, đứng hình trước mặt tôi và Tống Thiên Ngân.
Tống Thiên Ngân nhanh chóng bước sang bên cạnh nhường chỗ cho Bạch Hùng vương.
Bạch Hùng vương ngã ầm ầm xuống đất, cơ thể co giật, ngừng động đậy, từ trong cơ thể Bạch Hùng vương nổi ra một hạt châu nhỏ màu trắng.
Lãnh Mạch nói: “Đây là nội đan của gấu trắng, một thứ đỉnh cao, cũng là một vị thuốc gần như không còn tồn tại trên thế giới. Cầm về cho Lục Quy”
Tôi đưa tay ra, Lãnh Mạch dùng băng kéo nội đan và đặt nó vào lòng bàn tay của tôi. Nội đan rất sạch sẽ, không có vết máu trên đó. Tôi bỏ nội đan vào túi đeo lưng của mình.
Sau khi rời khỏi Bạch Hùng vương, chúng tôi đi sâu hơn vào khu rừng tuyết và tìm thấy cỏ hoàn hồn vô cùng hiếm có trong truyền thuyết. Bạch Hùng vương đã không lừa dối chúng tôi, cỏ hoàn hồn mọc ở dưới đáy của mặt tuyết. Vê cơ bản không thể thấy thân cỏ, nếu không phải Lãnh Mạch đã nâng tuyết lên thì chúng tôi cũng không thể tìm thấy nó.
Quá trình tìm kiếm cỏ hoàn hồn cuối cùng cũng kết thúc, trải qua bao gian nan thử thách, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được cỏ hoàn hồn, cuối cùng cũng có thể cứu được Tống Tử Thanh!
Chỉ có một ngọn cỏ hoàn hồn, Lãnh Mạch hái xuống tiện tay cất vào túi quần, ra hiệu cho chúng tôi quay về. Từ khi chúng tôi còn ở ngoài rừng tuyết đến khi chiến đấu với Bạch Hùng vương, Lãnh Mạch trông rất bận rộn gấp gáp.
“Anh Lãnh Mạch, có phải anh vội chuyện gì không?” Tống Thiên Ngân hỏi anh.
Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi, nói nhẹ như mây gió: “Chị gái cậu đến kỳ kinh rồi, không thể chịu lạnh được.”
Đáy lòng tôi ấm lên.
“À đúng nhỉ. Sự chú ý của tôi đều dồn hết lên người Bạch Hùng vương, suýt chút nữa đã quên mất chị gái!” Tống Thiên Ngân có chút xót xa ân hận.
Đi ra ngoài chưa được mấy bước, Tống Thiên Ngân lại nói: “Hiện tại tôi có phải nên gọi anh là anh rể rồi không, anh Lãnh Mạch?”
Lãnh Mạch cười như không cười, lại nhìn tôi: “Không thì sao đâu.”
Tôi xấu hổ nhéo cổ Tống Thiên Ngân một cái: “Tống Thiên Ngân, cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu!”
Tống Thiên Ngân và Lãnh Mạch đồng thời cười rộ lên, tôi buồn bực vùi đầu vào cổ Tống Thiên Ngân, không muốn nói chuyện nữa.
Lãnh Mạch nổi máu ghen, đùng đùng kéo tôi †ừ trên lưng Tống Thiên Ngân xuống, ôm vào trong lòng anh. Tôi bị lắc rất khó chịu, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Lãnh Mạch. Lãnh Mạch cảm nhận được cơ thể tôi lạnh ngắt, anh không thể không †ăng tốc độ dưới chân. Tống Thiên Ngân không thể theo kịp anh, vì vậy anh kéo Tống Thiên Ngân đi trượt bởi lớp băng luôn. Tống Thiên Ngân ở phía sau than phiền vì cách đối xử bất bình đẳng. Lãnh Mạch chặn miệng của Tống Thiên Ngân bằng băng tuyết, Tống Thiên Ngân ưm ưm mấy tiếng rồi im bặt.
Tôi bị hai người đàn ông này chọc cho cười đến chết mất thôi.
Chúng tôi quay trở về đường cũ, Lãnh Mạch đã †ạo ký hiệu ở nơi này trước đó, sau khi anh xốc nền tuyết lên thì dòng khí xuất hiện, nhưng dòng khí lại chảy hướng lên trên, nên làm sao để quay lại đây?
Lúc trước cũng quên hỏi Ác Ma vương mất rồi.
“Cần phải có công tắc quay lại” Lãnh Mạch đoán, liền đi tìm xung quanh.
Tôi bảo Tống Thiên Ngân đặt tôi xuống và ngay lập tức tham gia vào đội tìm kiếm công tắc.
Sau khi tìm kiếm một hồi lâu, nơi nào có công tắc đây. Ác Ma vương rời khỏi hang động lạnh lẽo, đoán chừng là chính ông ta trực tiếp đảo ngược dòng khí. Hiện tại bụng tôi đã rất đau, ôm bụng ngồi xổm xuống đất. Lãnh Mạch nhìn tôi và làm ra một tấm chăn lớn bằng băng, gọi tôi và Tống Thiên Ngân: “Đứng vào đây.”
“Lãnh Mạch, anh thực sự không phải muốn đảo ngược dòng khí lại chứ?” Tôi vừa đi vào vừa kinh hãi hỏi.
Lãnh Mạch dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của tôi.
Anh ấy thực sự đã đảo ngược dòng khí lại!
Tấm chắn băng khổng lồ ép luồng khí hướng lên đẩy xuống, chúng tôi đang ở đầu kia của tấm chắn băng, có thể cảm nhận được luồng khí va chạm vào tấm chắn băng bị chấn động. Mặc dù cơ thể Lãnh Mạch bị trúng độc, nhưng năng lực của anh quả thực là quá hùng mạnh.
Tôi không thể không âm thầm khen ngợi Ác Ma vương một lần nữa.
Lãnh Mạch là dị biến, Ác Ma vương lại chính là siêu dị biến trong đám dị biến, kiểu không thể lý giải nổi.
Chúng tôi đảo ngược dòng khí lại và quay trở lại hốc cây nơi Ác Ma vương đã mang chúng tôi đến.