Chương 288: Ông ta đáng chết
Chẳng nhế đây chính là chết sao? Sao không đau đớn chút nào vậy? Hay chết đột ngột quá, nên đau tới mức tôi còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hóa thành cát bụi rồi?
Không đúng!
Nếu tôi chết rồi thì sao tôi có thể suy nghĩ được chứ?!
Tôi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là mái tóc đỏ máu của Sỉ Mị, sau đó, nhìn thấy Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh đứng phía sau Sỉ Mi…
Đây vẫn là núi Chu Phong, tôi lảo đảo ngã xuống đấy, ngón tay vẫn có thể cảm nhạn được cảm giác đất đai căn cỗi một cách chân thực.
Tôi chưa chết!
Nhưng bàn tay của Sỉ Mị đã thật sự giáng xuống, khi ấy, tôi có thể cảm nhận được luồng gió chết chóc tỏa ra từ trên người Sỉ Mị, Si Mị chắc chắn sẽ không đột nhiên mở lòng từ bi buông tha cho tôi, trừ phi…
Có người cứu tôi!
Ai?
Tôi vội vàng nhìn qua đó. Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh đang phối hợp với nhau để đánh lại Sỉ Mị, Hàn Vũ và Lưu Nguyệt ở phía sau, ma nữ tóc dài đang bò trên mặt đất khóc thống khổ.
Khóc…
Tại sao cô ta lại khóc?
Lão Quỷ..
Lão Quỷ đâu?
Lão Quỷ phải ở phía đôi diện tôi và sau lưng Si Mị mới đúng.
Tôi nghiêng người nhìn.
Trên bức tường đá phía đối diện trống trơn, không có Lão Quỷ.
“Lão già chết tiệt kia, đáng đời lắm!” S¡ Mị phỉ nhổ một câu, rồi vung tay đánh bay Tống Tử Thanh: “Đám ruồi muỗi đáng chết các người muốn bảo vệ người phụ nữ kia lắm đúng không? Được, để tôi xem các người có bản lĩnh gì để có thể bảo vệ được cô tai”
Anh ta nói gì?
Đáng đời?
Ai đáng đời?
Lão Quỷ?
Lão Quỷ sao rồi? Tại sao lại đáng đời? Lão Quỷ đâu? Tại sao tôi không tìm thấy ông ấy nữa?
“Lão Quỷ!” Tôi hét lớn, muốn đợi câu trả lời của Lão Quỷ.
Nhưng Sỉ Mị đứng phía trước lại ngoảnh đầu lại nói với tôi rằng: “Muốn đi tìm lão già mãi không chịu chết kia thì đợi sang kiếp sau tìm đi!”
Kiếp sau… đi tìm…
Anh ta… có ý gì?
“Anh có ý gì? Anh nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào!” Tôi nhảy cẵng lên, không thèm quan tâm tới chuyện bọn họ đang đánh nhau, vụt tới ôm lấy thắt lưng của Sỉ Mi.
“Buông tay à!” Quần của anh ta suýt bị tuột xuống, anh ta quay phắt đầu lại trừng mắt lườm tôi.
“Tôi không buông! Anh nói cho tôi biết ngay! Anh làm gì Lão Quỷ rồi!” Nửa thân trên của anh ta không mặc gì, nên tôi đành túm lấy quần anh ta.
“Người phụ nữ đáng chết này!” Sỉ Mị hất tay, tôi ngã rạp xuống đất: “Ông ta không biết tự lượng sức.
mình nên xông lên cứu cô, nhưng lại quên mất chuyện mình chỉ là dụng, nên tôi đánh bay ông ta rồi, ông ta hồn bay.
phách tán rồi, cô nghe rõ chưa? Nếu không nghe rõ thì tôi vẫn còn có thể nói lại cho cô nghe thêm lần nữa”
ột linh hồn, vả lại còn là một linh hồn vô Hồn bay… phách tán…
Vì cứu tôi…
Vì… cứu tôi…
Tôi sững sờ lùi về sau mấy bước, cúi đầu nhìn, muốn tìm xem Lão Quỷ có để lại vết tích gì không.
Nhưng tất cả đều phí công vô ích, dưới đất chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả một sợi lông trên chiếc áo.
khoác kia cũng không còn.
Không thể nào, sao có thể như thế đượ!
cLão Quỷ sao có thể tan biến như vậy đượ!
c Tôi còn chưa kịp nói với ông ấy răng sau khi chuyện này kết thúc ông ấy phải đi điều tra thân thế của tôi cùng tôi mà, tôi còn chưa kịp nói với ông ấy.
răng tôi thật sự rất thích Lãnh Mạch mà, tôi còn định nhờ ông ấy gợi ý vài thứ cho tôi nữa mà. Còn chuyện người ký khế ước là gì, ông ấy từng nói, sau này sẽ nói cho tôi nghe, đúng rồi, ông ấy vẫn chưa nói cho tôi nghe, tôi và ông ấy còn có rất nhiều, rất nhiều cái sau này nữa, sao ông ấy có thể nuốt lời được chứ? Ông ấy là người giữ lời hứa nhất mà!
“Tôi không tin!” Tôi hét lớn: “Chắc chăn anh đang lừa tôi! Tôi giấu Lão Quỷ đi đâu rồi! Anh trả ông ấy lại cho tôi ngay!”
“Cô có thấy phiên không hả!” Anh ta vừa tiếp đòn hợp lực tấn công của Lãnh Mạch, Dạ Minh và Tống Tử Thanh, vừa bớt chút thời gian rảnh quát tôi: “Cô tưởng hôm nay các cô có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?
Ông già kia đáng ra phải chết từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới chết đấy!”
“Không! Anh sẽ không giết ông ấy đâu! Ông ấy là cha anh mà!” Tôi gạt nước mắt lớn tiếng quát.
Sau khi Si Mi đánh bay ba người Lãnh Mạch ra ngoài đến mức hộc máu, anh ta quay người lại ngồi xổm trước mặt tôi, túm cổ áo tôi, trán dí sát vào trán tôi, ô biết không, lúc nhỏ tôi có một tâm nguyện, sống từ lúc nhỏ đến giờ tâm nguyện đó chưa từng thay.
đổi, cô biết đó là tâm nguyện gì không?”
n Hơi thở của anh ta phả lên mặt tôi, mang theo mùi vị chết chóc.
“Tâm nguyện gì.” Tôi nghiến răng hỏi.
“Tâm nguyên của tôi chính là..” Anh ta ghé sát tai tôi găn giọng nói dõng dạc từng chữ: “Hi vọng có một ngày, tôi có thể chính tay móc tim của cha mình ra. Và hôm nay, tâm nguyện của tôi đã được hoàn thành rồi, vừa rồi, cảm giác đánh chết ông ta ấy… cô biết không, ngay cả nửa câu ông ta cũng không thể nói ra được, ông ta cứ thế nhìn tôi một cách yếu ớt và bi thương, rồi cứ thế… bị tôi đánh chết. Thật sự không gì sướng hơn, ha ha hat”
Dứt lời, Sỉ Mị liền ném tôi xuống đất, đứng thẳng người dậy: “Chơi với các người lâu quá rồi đấy, tôi buôn ngủ lắm rồi”
Tâm nguyện của tôi là có một ngày có thể chính tay móc tìm của cha mình ra…
Khi ông ta chết ngay cả nửa câu ông ta cũng không thể nói ra được, ông ta cứ thế nhìn tôi một cách yếu ớt và bi thương, Gô biết không, cảm giác đánh chết ông ta quả thực quá sướng..
Cảm giác đánh chết ông ta… quả thực quá sướng.
Thế giới đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.
Thế giới của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó, chậm rãi từ dưới đất đứng dậy.
Phía trước là trận chiến ác liệt, nhưng đối với tôi mà nói, hình như… tất cả đều yên tĩnh vô cùng.
Tôi lặng lẽ nhìn chăm chăm vào lưng Sỉ MỊ.
Xung quanh cơ thể tôi bắt đầu tỏa ra lồng khí màu máu đen, tâm mắt của tôi dần dân biến thành nửa trắng nửa đỏ.
“Em..” Tôi nghe thấy tiếng người gọi phí sau, Lưu Nguyệt đang chỉ tôi.
“Cô bé, mắt của cô…!” Hàn Vũ kinh ngạc.
t, Tôi Tôi biết hết.
Bắt trái của tôi đang biến thành màu đỏ, mặt trái của tôi đã xuất hiện những ký tự màu đen kìn kịt.
Tôi giơ hai tay đặt trước mặt mình, da hai tay bắt đầu chuyển sang trạng thái trong suốt, mạch máu dần dần lộ rõ, sự chuyển động của máu trong cơ thể tôi…
tôi nhìn rõ từng chút một.
Những người đang đánh nhau cũng đã nhận ra sự khác thường của tôi, Si Mị ngoảnh đầu lại nhìn, trông thấy bộ dạng của tôi, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ kinh hãi: “Quỷ thần? Không, nửa quỷ thần, người phụ nữ kia, rốt cuộc cô là quái vật gì vậy?”
Đúng, rốt cuộc tôi là quái vật gì vậy?
Mặc kệ, quái vật thì quái vật.
Tôi vòng tay phải ra sau lưng, bàn tay phải mọc ra những chiếc móng dài sắc nhọn, đâm rách da thịt tôi, cảm vào mảng thịt sau gáy tôi, rồi đâm sâu xuống dưới, chạm vào cột sống cứng nhắc, tôi chắp tay lại, nảm chặt lấy cột sống, dùng sức một chút, rút hẳn cột sống ra.
Tôi vẫn đứng vững, vẩy vẩy cột sống đang nắm chặt trong bàn tay, máu trên cột sống bắn ra không trung, khi ấy, cột sống phát ra tiếng xước rùng mình, nó trở nên cứng nhắc, biến thành một loại vũ khí với tên gọi: giáo xương.
“Hỏng rồi!” Hàn Vũ hét lớn: “Có phải cô ấy lại mất đi ý thức, bị hình nhân màu đỏ xâm chiếm cơ thể rồi không?”
“Làm sao bây giờ?” Tống Tử Thanh hỏi Lãnh Mạch.
Dạ Minh cũng nhìn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch đứng giữa chỉ nheo mắt nhìn tôi.
Tôi không mất đi ý thức, cũng không bị cướp mất quyền khống chế cơ thể.
Lần này, là do tôi chủ động biến thành hình nhân màu đỏ.
“Si Mi, chúng ta có một món nợ lớn cần phải tính đấy”