Chương 290: Tất cả đều kết thúc rồi
“Si Mi, anh đi chết đi!” Tôi lại vung cây giáo lên, Sỉ Mị đang bị ma nữ tóc dài quấn lấy, lồng ngực đã bị cây giáo của tôi đâm xuyên thủng một lỗ đen ngòm, máu tươi không ngừng trào ra, anh ta không thể tránh được đòn ấy, nếu tôi tiếp tục đâm xuống, anh ta chắc chăn sẽ chết.
Mà tôi… cũng muốn cho anh ta chết thật!
Khi cây giáo chỉ còn cách lồng ngực của anh ta một inch thì có một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Cô Đồng”
Lão Quỷ?!
€ơ thể tôi lập tức trở nên cứng nhắc, động tác cũng dừng hẳn lại, quay đầu gào lớn về tứ phía: “Lão Quỷ!”
“Cô Đồng, chém giết bắt nguồn từ thù hận, thù hận sinh ra tà niệm, hãy trở về với bản tính của cô đi, đừng bị tà niệm mê hoặc nữa.”
Giọng nói của Lão Quỷ đang vang lên trong lòng tôi, tôi tìm khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy ông ấy, mà chỉ có thể sốt ruột hét toáng lên: “Lão Quỷ, ông đang ở đâu vậy?!”
“Nhân quả tuần hoàn, nhân năm đó tôi trồng cuối cùng đã phải gặt quả như ngày hôm nay, tôi không oán trách bất kỳ ai, tha cho Tiểu Si đi, cô Đồng..”
Tôi không tìm thấy Lão Quỷ, tôi không biết ông ấy đang đứng đâu nói chuyện với tôi, Si Mị nói anh ta đã đánh Lão Quỷ hồn bay phách tán, có lẽ, đây là chấp niệm của ông ấy, có lẽ, vì ông ấy ra đi quá đột ngột, ông ấy vẫn còn quá nhiều lời chưa nói với tôi, nên đành gửi tâm niệm vào trong gió, nhờ gió truyền tới lòng tôi…
Cho dù đã hồn bay phách tán, ông ấy vẫn yêu đứa con trai Sĩ Mị của mình, cho dù bị con trai chính tay giết chết, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy con trai mình bị người khác giết chết, những chuyện đã qua tôi không có tư cách nói xem ai đúng ai sai, Lão Quỷ đã lựa chọn đại nghĩa và từ bỏ con trai của mình, cũng không thể trách Sỉ Mị đã… sai hoàn toàn được.
“Cô Đồng” Giọng nói của Lão Quỷ lại vang lên lân nữa: “Có thể sống tới kiếp này và gặp được cô, trở thành bạn của cô là vinh hạnh của Lão Quỷ, những ngày ở bên cô tôi rất vui, nhưng đáng tiếc, sau này Lão Quỷ không thể tiếp tục ở bên cạnh cô được nữa rồi, Lão Quỷ không thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ và kiên cường của cô được nữa. Cô Đồng, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, tin vào tín niệm của mình, đi theo.
con đường là cô luôn tin, đi thẳng về phía trước. Tương lai của cô chắc chắn sẽ tốt hơn, đừng vì tôi mà đau lòng, đừng vì tôi mà buồn, từng vì tôi mà thù hận bất kỳ người nào khác. Cô Đồng, tạm biệt, tạm biệt cô…
Cô Đồng, tạm biệt.
Tạm biệt, không thể nào gặp lại nhau được nữa…
Tuy chia cách đau khổ, nhưng những ngày tháng chúng ta ở bên nhau sẽ hóa thành ký ức, nó sẽ in sâu trong đáy lòng chúng ta, không phải sao?
Đừng vì tôi mà đau lòng, đừng vì tôi mà… buồn.
Tạm biệt.
Tạm biệt…
Tạm biệt, Lão Quỷ…
Nước mắt che mờ tâm mắt của tôi, từng giọt từng.
giọt trào xuống mặt đất.
Tôi lùi vê sau hai bước, nói với Sĩ Mị: “Anh đi đi”
“Ồ? Không nhân cơ hội này để giết chết tôi, diệt trừ tia họa về sau sao? Hôm nay cô tha cho tôi, sau này tôi sẽ để cô đẹp mặt đấy, cô chắc chắn chứ?” Anh ta nói.
Tôi gắng sức lau sạch nước mắt, nhìn anh ta, sau đó, cắm cột sống trong tay vào lưng lại từ đầu, mắt trái màu đỏ dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Sau này người khắc chế anh sẽ xuất hiện, Si Mị, thế giới này không phải anh muốn hủy diệt là hủy diệt được đâu.”
Anh ta cau mày: “Cô đang thương hại tôi đấy à?”
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được” Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời u tối dân sáng lên, tôi lí nhí nói như tự độc thoại với chính mình: “Trời sáng rồi, tất cả… cũng nên kết thúc thôi.”
Si Mị ngửa đầu lên như tôi rồi trâm mặc một lúc rất lâu, rất lâu.
Sau hồi trầm mặc, anh ta ôm lấy vết thương trên lông ngực bò dậy, liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt ấy chất chứa rất nhiều cảm xúc đặc biệt, tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, liền quay người định đi.
“Đợi đã” Tôi gọi anh ta lại.
“Sao thế? Bây giờ lại hối hận vì đã tha cho tôi à?”
Anh ta nhướng mày phì cười: “Quả nhiên, tất cả loài người đều là thứ dùng vẻ ngoài để che giấu nội tâm dơ: bẩn bên trong”
Tôi không nói gì, đi sang bên cạnh nhặt áo choàng lông màu đen lên ném cho anh ta.
Anh ta đón lấy, cả người sững sờ”
“Theo pháp luật của nhân loại, người như anh sẽ bị coi là tội phạm biến thái, để duy trì an ninh trật tự, tốt nhất anh nên mặc vào đi, đừng dọa những kẻ dùng vẻ ngoài để che giấu nội tâm dơ bẩn bên trong như loài người chúng tôi nữa” Tôi học theo điệu bộ của anh ta, nhếch mày lên phì cười.
Anh ta ngây người đứng chôn chân tại chỗ, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng, anh ta không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, mặc áo choàng lên, quay người điều vào trong rừng sau, rồi cứ thế đi xa mãi.
Trận chiến ác liệt cuối cùng cũng kết thúc.
Chân tôi mềm nhũn, cả người lảo đảo ngồi phệt xuống đất.
Phía sau vọng lại một loạt tiếng bước chân vồn vã, chẳng mấy chốc, Dạ Minh đã xông tới đầu tiên, ôm lấy cổ tôi từ đằng sau: “Bé con, cô khá lắm! Không ngờ lại khống chế được chấp niệm gì đó của quỷ thần kia, đúng là thâm tàng bất lộ! Giỏi đấy, xứng với tôi!”
Tống Tử Thanh đứng trước mặt tôi: “Dù gì thì chấp niệm của quỷ thần cũng nguy hiểm, cô vẫn phải hết sức cẩn thận”
“Mọi người đánh giá tôi cao quá rồi đấy, tôi không.
thể khống chế được hình nhân màu đỏ” Tôi yếu ớt nói: “Khi ấy tôi quá phần nộ, nên trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ muốn giết chết Sỉ Mị, sau đó không biết kiểm soát hình nhân màu đỏ kiểu gì mà năng lực và kỹ năng của cô ta đều truyền vào đầu tôi, tôi tự động biết cách sử dụng, sau đó dần dân ý thức yếu đi, may mà giọng nói của Lão Quỷ kịp thời kéo tôi lại. Xin lỗi nhé, tôi không giết được Si Mị”
“Nếu cô giết Sỉ Mị thật thì cô đã bị tàu hỏa nhập ma rồi” Hàn Vũ từ đằng sau đi tới: “Chắc cô không biết khi ấy xung quanh cô tràn ngập sát khí”
“Thế à?” Tôi nhìn hai tay mình, bây giờ tôi đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mạch máu trên tay cũng.
không còn nhìn thấy nữa, tôi bất lực lắc đầu: “Xem ra tín niệm của tôi vẫn chưa đủ kiên định nên mới để hình nhân màu đỏ tìm ra sơ hở, đoạn đường tôi phải đi vẫn còn dài lắm”
“Bé con, cô còn trẻ mà đã như vậy cũng coi như đã lợi hại lắm rồi!” Dạ Minh cốc đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, Lãnh Mạch đứng bên cạnh Hàn Vũ, nhưng anh ta không nói với tôi nửa lời, mà chỉ đứng.
từ trên cao nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng u tối, sắc mặt thâm trầm, tôi bỗng thấy chột dạ, né tránh ánh mắt của anh ta: “À, đứa bé trọc đầu kia đâu?”
“Khi Sỉ Mị nuốt hạt phong ấn Võng Lưỡng vào thì không thấy nó đâu nữa” Tống Tử Thanh nói, dứt lời liền kéo tôi dậy, tôi cũng không nghĩ gì, vịn lấy tay Tống Tử.
Thanh đứng dậy theo, cơ thể anh ta đột nhiên cứng nhắc, vội vàng rụt tay lại như thể bị điện giật.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
Tống Tử Thanh lập tức quay mặt đi, hăng giọng: “Dã tâm của Sỉ Mị rất lớn, chản chắn hắn sẽ quay lại, tôi nghĩ chúng ta phải đi báo với sáu vị trưởng lão của Minh giới, tôi cũng về hỏi ông nội thử xem”
Chuyện này coi như đã kết thúc, mục đích ban đầu là đi cứu Lão Quỷ, nhưng sau cùng tôi lại được Lão Quỷ.
cứu, lúc rời đi vân chỉ là mấy người chúng tôi. Một trận chiến thảm khốc đã khiến Si Mị tổn thất nặng nề, còn chúng tôi… chẳng phải cũng vậy sao?
Khi rời khỏi núi Chu Phong, tôi lại ngoảnh đầu lại.
Bầu trời dường như là Lão Quỷ đang hé miệng nở một nụ cười cuối cùng với tôi.