Chương 132: Anh là người đầu tiên
Lối từ cửa sắt xuống lòng đất, không có cầu thang, có nghĩa là không phải lối để con người đi xuống.
“Chúng ta xuống thế nào đây?” Cái lối này, tối thui, giống như một cái động không đáy vậy, không thể cứ xuống như vậy được chứ?
Tống Tử Thanh cũng không có cách nào: “Đáng tiếc là công cụ thiết bị của tôi đều để trên tầng rồi, nếu không thì đây không phải vấn đề”
Tuy rằng rất tò mò với bên dưới, nhưng chúng tôi chỉ đành từ bỏ.
“Có cần lấp lại không?” Tôi hỏi Tống Tử Thanh.
“Lấp chứ, nhỡ đâu ông Trần Đào vấp vào thì sao?” Tống Tử Thanh nói rồi lấy xẻng tới: “Ôi, cô nói xem sao đám người Trần Chi đã có suy nghĩ giết người ăn thịt người rồi, sao lại không lấy một vật gì đó to to che chỗ này lại nhỉ, để thế này dễ phát hiện quá.”
Vật to to….che chỗ này lại…
“Tôi biết rồi!” Tôi vỗ mạnh tay một cái, khiến Tống Tử Thanh giật nảy mình, tôi cũng không giải thích gì với anh ta, kéo anh ta đi vào trong: “Cây đại thụ này! Cái cây đại thụ mới chuyển đến, rất có thể là vì che giấu thứ gì đó nên mới chuyển đến!”
Cuối cùng lần này Tống Tử Thanh cũng hiểu ý của tôi: ‘Ý cô là, có thể dưới cây đại thụ này có lối dân xuống lòng đất? !”
“Đúng!” Chúng tôi đã đi tới bên cây đại thụ, tôi nhìn cây đại thụ đung đưa trong gió có thể đổ xuống bất cứ lúc nào: “Đào một cái, Tống Tử Thanh, anh thử xem”“
Tống Tử Thanh dùng xẻng đào hết đất xung quanh đại thụ ra, chỗ đất này rất mới rất mềm, nhanh chóng lộ ra rễ cây, nhìn có vẻ như hôm nay mới chuyển đến vẫn chưa xử lí cẩn thận vậy, có điều tôi đã đoán đúng, Tống Tử Thanh lại đào thấy một ít sắt, một phía bên cây đại thụ, xuất hiện một cánh cửa sắt đi xuống lòng đất giống y hệt cánh cửa sắt kia.
Chỉ là lần này, có cầu thang.
“Là lối vào!” Tôi vui mừng hô lên: “Đoán đúng rồi!”
“Cô bé, nhìn không ra đấy, vẫn có chút đầu óc của thám tử.” Tống Tử Thanh trêu ghẹo tôi.
Tôi làm mặt xấu với anh ta: ‘Đương nhiên rồi, dù sao tôi cũng là người xem mấy trăm tập phim Conan!
“Tôi mong cô đừng có giống Conan”“
“Vì sao?” Tôi không hiểu câu nói đùa của anh ta.
Tống Tử Thanh vừa kéo cửa sắt ra vừa nói: “Đi tới đâu thì đem cái chết tới đấy, Conan còn giống tử thần hơn cả tử thần.”
” Được rồi, hình như là vậy thật, có điêu đó là phim, đâu phải sự thật đâu.
Tống Tử Thanh đã dẫm lên bậc thang đầu tiên, hỏi tôi: ‘Cô có muốn xuống cùng tôi không?
Hay là ở lại đây đợi tôi?”
Tôi nhìn nhìn xung quanh, xác của Trần Chỉ vung vãi khắp đất, xác Trần Tùng nát bét cũng ở một phía, gió thổi âm u, tôi không dám ở lại đây đâu: “Tôi xuống cùng anh!”
Xuống cùng Tống Tử Thanh, dù sao vẫn còn một người để giúp đỡ lẫn nhau.
Còn Lãnh Mạch…
Không nhớ tới anh ta! Cứ nghĩ tới là tức giận!
Tống Tử Thanh không nói thêm gì nữa, anh ta bước xuống trước, tôi cũng bước theo sau.
Cầu thang cứ thẳng xuống lòng đất, xung quanh tối đen, không nhìn thấy gì cả, tôi và Tống Tử Thanh chỉ đành mò mẫm từ từ đi xuống.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Tống Tử Thanh nói: “Tới rồi, cô xuống chậm thôi.”
Tôi đi chậm xuống, Tống Tử Thanh kéo tôi một cái, ôm lấy eo tôi bế tôi xuống, hai chân tôi vừa chạm đất, tay anh ta lập tức buông eo tôi ra, tỏ ra rất lịch sự.
Thực ra giữa tôi và Tống Tử Thanh không có tình cảm, đơn giản chỉ là kết bạn với nhau thôi, thế mà Lãnh Mạch cũng ghen được, có nghĩa anh ta không hề tin tưởng tôi, không, cái tính này của anh ta thật khiến người ta khó chịu, cảm thấy chủ nghĩa đàn ông quá nặng rồi, tôi rất ghét điểm này của anh ta.
“Cẩn thận chút, chỗ này có hơi trơn.” Tống Tử Thanh đi đằng trước, nói với tôi: “Cô có thể nắm lấy góc áo tôi.”
Trong hoàn cảnh này, hành động của Tống Tử Thanh khiến người ta rất ấm lòng, tôi không nghĩ nhiều nữa, nắm lấy góc áo anh ta: “Cảm ơn.”
“Có gì đâu, tôi còn phải cảm ơn cô không báo cảnh sát bắt tôi đi đấy.” Anh ta chậm rãi lần mò tường ở xung quanh rồi bước đi.
Tôi đi theo sau anh ta, bởi vì nắm lấy góc áo anh ta, cũng coi như có một người ở bên cạnh, là một người thực sự, tuy người này cũng không bình thường, nhưng tôi vẫn không nhịn được cảm khái một câu: “Nhiều năm vậy rồi, anh là người đầu tiên, tôi không hề cố kị gì mà nói với anh rằng tôi là một người có đôi mắt nhìn thấy ma, anh cũng là người đầu tiên, tin tưởng đôi mắt tôi, tin tưởng lời của tôi, tin tưởng tôi là người có thể nhìn thấy ma”
Một lúc sau Tống Tử Thanh không nói gì, bởi vì vừa tối mà anh ta lại xoay lưng với tôi, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, cũng không biết anh ta anh nghĩ gì.
Đợi chúng tôi đi được mấy bước sau, anh ta mới nói: “Cô cũng là người đầu tiên.”
Giọng của anh ta có hơi trầm, giọng điệu có chút cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu, tôi cũng không biết tôi là người đầu tiên mà anh ta nói là có ý gì, chỉ là cảm thấy, ý anh ta muốn biểu đạt, không hề giống tôi.
“Nhìn xem, tầng hầm.” Anh ta đột nhiên dừng lại.
Tôi lộ cái đầu ra từ sau lưng anh ta, có thể nhìn thấy lờ mờ trước mắt chúng tôi, là một căn phòng dưới tầng hầm, tường rõ ràng có hơi ẩm ướt, không khí cũng đang không ngừng lưu chuyển. Tống Tử Thanh đi vào tầng hầm, phát hiện bên tường có ngọn đèn, bật đèn lên, trước mắt lập tức sáng lên.
“AI” Tôi nhìn thấy bên tường có một cỗ thi thể, hét lên: “Không phải Trân Chi và Trần Tùng đã chặt xác những người bọn họ giết rồi sao? Vì sao chỗ này vẫn còn thi thể?”
“Cô trước đừng sợ, cô nhìn kĩ xem.” Tống Tử Thanh võ vai tôi: “Thi thể này đã khô lâu vậy rồi”
Lúc này tôi mới phát hiện, trên cỗ thi thể ngồi ở góc tường đầy bụi bặm và mạng nhện, quần áo rách nát, lộ ra nửa cánh tay đã biến thành xương.
Tống Tử Thanh đã lớn gan đi chậm qua, dùng cái xẻng đem theo xuống chạm vào thi thể, thi thể đổ ra đất, đầu rơi xuống, lăn lông lốc sang một bên, tôi sợ hãi lùi về sau, Tống Tử Thanh nói: ‘Là một bà lão, nhìn thế này chắc là chết một thời gian rồi, có điều cũng lạ thật, sao lại không có mùi thi thể phân hủy?”
“Bà….ão?” Tôi đột nhiên nhớ tới, Trần Đào nói, bạn đời của ông ấy, đã chết lâu rồi, lẽ nào đây là…
“Đây là cái gì?” Tống Tử Thanh phát hiện ra gì đó, ngồi xuống trước thi thể: “Cô bé, cô tới xem, thi thể này có dán một tấm bùa.”
Trên thi thể, dán tấm bùa?
Tôi đi chậm tới, thò đầu ra từ sau lưng Tống Tử Thanh, trên ngực thi thể, đúng là có dán một tấm bùa, điều này càng khiến người ta thấy kì lạ: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh biết đây là bùa gì không?”
Tống Tử Thanh không lập tức gỡ bùa xuống, tỉ mỉ nhìn chữ trên tấm bùa, nghi hoặc hỏi: “Chắc đây là bùa phong hồn, tôi chỉ từng thấy trên sách, chưa từng thực sự thấy qua, tác dụng của tấm bùa này, là dùng để phong ấn linh hồn, trên thực thế không có tác dụng gì lắm, cũng không có lực sát thương, chỉ dùng để ngăn không cho linh hồn rời khỏi cơ thể thôi.”
Trong đầu tôi đột nhiên loé lên.
“Tống Tử Thanh, gỡ tấm bùa xuống đi!”