Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cảm thấy bất lực với Chu Thiệu Khiêm, anh ta càng tỏ ra như vậy, càng dễ khiến cho Thiện Mỹ hiểu lầm hơn. 

Bạn gái ư? Không hề. Cô và Chu Thiệu Khiêm cùng lắm chỉ xảy ra chuyện tình một đêm. Xuống giường rũ gối rũ chắn hai người lại về quỹ đạo cũ. Cô chẳng muốn dây dưa gì thêm. 

Chu Thiệu Khiêm hỏi mà thấy Hà Nguyệt Dương không trả lời, trên mặt lại biểu hiện sự khó hiểu nhìn anh. 

Còn Thiện Mỹ thì đang gọi món với phục vụ, Chu Thiệu Khiêm bỗng chêm vào một câu: 

“Gọi thêm món salad này đi.” Chu Thiện Mỹ nghe xong, nhoẻn miệng cười mờ ám, dặn phục vụ làm một phần theo ý anh. Hà Nguyệt Dương ngồi bên bắt đầu chán nản trước thái độ của hai anh em nhà này. Đột nhiên điện thoại Nguyệt Dương reo, cô đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. 

Trước khi đi lịch sự nói một tiếng: “Xin lỗi cho tổng tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát”. 

Sau đó nhìn Thiện Mỹ ra dấu “mình ra ngoài một chút”. Nguyệt Dương đi rồi, Thiện Mỹ huých huých khuỷu tay Chu Thiệu Khiêm, mờ ám nói: “Anh nghe người ta nói gì chưa, cô ấy phủ nhận nhé, Nguyệt Dương còn chưa là gì của anh đã biểu hiện lộ liễu như thế”. 

Chu Thiệu Khiêm điềm nhiên không nói gì. Anh nâng ly nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Nguyệt Dương ngoài kia. Anh hờ hững im lặng, "còn chưa là gì của anh sao”, câu này hình như không đúng lắm. 

Nguyệt Dương chẳng phải sau đêm đó đã trở thành người của anh rồi sao? 

Chu Thiệu Khiêm không trả lời Thiện Mỹ, bộ dạng trên mặt cứ âm âm nhu nhu làm cho Thiện Mỹ nghĩ anh đang tức giận. Cô đưa mắt nhìn ra phía Nguyệt Dương rồi nói: 

“Nói chuyện lâu như vậy, chắc chắn là bạn trai rồi, anh tức giận cũng vô ích thôi” Chu Thiện Mỹ cố tình chọc tức Chu Thiệu Khiêm, đồng ý cô rất muốn hai người thành một đôi, nhưng chọc giận Chu Thiệu Khiêm vẫn cứ luôn là điều thú vị. 

Chu Thiệu Khiêm lúc này mới nhìn Chu Thiện Mỹ lắc đầu nói một câu: “Vẫn luôn nhiều chuyện như vậy.” 

Chu Thiện Mỹ tức tối đáp trả: “Sau này anh còn phải nhờ đứa em gái nhiều chuyện này làm nhiều việc đấy, chờ mà xem” 

Nguyệt Dương cầm điện thoại áp điện thoại bên tai. 

Cô nghe rõ đầu dây bên kia là giọng nói của nhân viên tư vấn: “Xin chào cô Hà, chúng tôi hiện đã tìm được hai căn hộ, tương đối gần với vị trí công ty cô đang làm, giá tầm hơn hai triệu một tháng, cách công ty DiA tầm 30 phút chạy xe, chính xác là 15km” 

Nguyệt Dương nghe xong thì không khỏi chau mày, thế nào là tương đối gần, cách 

tận mười lăm cây số thì gần kiểu gì, đã thế còn mất ba mươi phút chạy xe. Nghe ra đã thấy không có chút thuận tiện nào. Cô đành phải từ chối, tiếp tục nhờ họ tìm căn hộ khác. Vì chỗ này vừa xa thành phố đã thể giá thuê lại cao. Cô thật sự thấy phiền phức, tầm hai tuần nữa là phải chuyển đi trong khi vẫn chưa tìm được chỗ ở thích hợp. 

Một lát sau cô trở vào, trên mặt lộ vẻ không vui. Thiện Mỹ thấy vậy thì hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?” 

Hà Nguyệt Dương cất điện thoại vào túi hướng Thiện Mỹ trả lời: “Công ty tờ liên hệ tìm nhà gọi để xác nhận thông tin, tớ đang tìm nhà, chỗ thuê cũ họ lấy lại mặt bằng để buôn bán”. 

Chu Thiện Mỹ nghe xong chợt hai mắt sáng rỡ. 

“Cậu nói thật ư, hay quá, tớ đang sống một mình, cậu qua ở cùng tớ đi, quá tuyệt vời luôn, không cần phải trả tiền thuê nhà đấu, chỉ cần mỗi ngày nấu cho tớ ăn ba bữa là được” Chu Thiện Mỹ vừa nói vừa phấn khích, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ xinh đẹp. Chỉ nghĩ tới quãng thời gian được ở cùng với Nguyệt Dương cô đã cảm thấy sung sướng rồi. Nguyệt Dương rất ngăn nắp, nếp sống lại chỉn chu sạch sẽ, đặc biệt lại còn nấu ăn ngon. 

Hà Nguyệt Dương nghe xong cũng khá bất ngờ, hỏi ra mới biết nhà của Thiện Mỹ cũng gần công ty. Điều kiện tốt như vậy, cô cũng không biết lấy lí do gì để từ chối nên đã đồng ý. 

Sau khi nghe Hà Nguyệt Dương đồng ý, Thiện Mỹ càng vui hơn nữa. 

“Trời ơi, tớ sắp được ở chung với cậu rồi, những ngày tháng ăn cơm bụi của mình. cuối cùng đã kết thúc, mình rất muốn nhanh chóng ăn mấy món cậu nâu đấy” 

Hà Nguyệt Dương mỉm cười, chưa kịp nói gì, thì Chu Thiệu Khiêm đã lên tiếng: “Tôi nghĩ em nấu ăn rất ngon phải không?” 

Nguyệt Dương ngại ngùng trả lời: “Thật ra cũng bình thường, chỉ là ăn được thôi.” 

Vừa hay lúc này đồ ăn cũng được bày biện lên, phục vụ vừa rời khỏi, Chu Thiện Mỹ đã cất giọng: “Cậu cứ khiêm tốn làm gì, anh không biết đâu Nguyệt Dương nấu ăn cực kì ngon đấy, cô ấy rất có tài nấu nướng” 

Hà Nguyệt Dương được khen cũng cảm thấy ngại ngùng. Chu Thiệu Khiêm nhìn nét ngại ngùng đó trong mắt bỗng say đắm thêm vài phần: “Thiện Mỹ ít khi khen ai như vậy, lúc nào đó tôi cũng muốn thử xem đồ ăn có ngon thật như vậy không?”. 

Nguyệt Dương nghe xong trong lòng càng khẳng định Chu Thiệu Khiêm đích thực có vấn đề gì mới nói câu đó ra. Biểu hiện của anh càng ngày càng lạ lẫm. Cô không còn cách nào khác đành phải vui vẻ trả lời lịch sự: “Nếu không chế, thì lúc nào đó tôi sẽ làm vài món cho Chu tổng thử xem thế nào”. 

Chu Thiệu Khiêm nghe xong thì vui vẻ trông thấy, mỉm cười gật đầu nói “Được”. Anh cảm thấy Nguyệt Dương chính là một cô gái tốt, tính cách điềm đạm đáng yêu, đã thế lại còn nấu ăn ngon, giỏi bếp núc. Bên cạnh một người phụ nữ như vậy sẽ rất ấm áp. 

Bữa tối trôi qua trong không khí hết sức vui vẻ hòa nhã. Trên bàn liên tục vang lên. tiếng nói cười của Chu Thiện Mỹ. Chu Thiệu Khiêm thỉnh thoảng sẽ bồi vài câu, còn có cũng vì sự vui vẻ đó mà cũng dễ chịu trò chuyện. Sau tối hôm đó, khoảng vài ngày sau Nguyệt Dương cũng chính thức về chung một nhà với Thiện Mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK