Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm ấy, cô đã chuyển đồ đến nhà Chu Thiện Mỹ. Vì đồ đạc cũng không nhiều nên quá trình chuyển nhà cũng khá nhanh chóng. Cô chỉ đem áo quần và một vài vật dụng cần thiết, đồ gia dụng và mọi thứ đều sẵn có ở nhà Thiện Mỹ. 

Nhà của Thiện Mỹ là một căn hộ cao cấp tại chung cư Hingland. Bày biện rất sạch sẽ khang trang, trong nhà có tận hai phòng ngủ, nên Hà Nguyệt Dương cũng có một phòng riêng. Thiện Mỹ giúp cô mang vali vào trong, còn cô thì tranh thủ quét dọn. Phòng lâu không dùng tới nên khá bụi. 

Lát sau, trong lúc cô đang soạn đồ, Thiện Mỹ bước vào đưa cho cô một cốc nước cam: “Uống đi, chắc là mệt lắm rồi, để tớ xếp giúp cậu” 

Nguyệt Dương cầm lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm giác mát lạnh chạy dọc xuống cổ, rất dễ chịu. Cô còn đang thư thái thì đã nghe thấy Thiện Mỹ lên tiếng: “Áo sơ mi này của ai vậy, là của nam mà... sao cậu lại có” Nguyệt Dương đột nhiên lúng túng, đó là cái áo của Chu Thiệu Khiêm mà sáng hôm đó cô mặc về. Cô dự tính sẽ đưa lại cho anh ta nhưng vẫn chưa có cơ hội. 

Nguyệt Dương đặt cốc nước cam xuống, cô nói rằng: “À thật ra ở nhà mình thích mặc áo sơ mi, rộng rãi lại thoải mái.” Nói dối chưa bao giờ là sở trường của cô, nhưng thiết nghĩ Thiện Mỹ cũng sẽ không bao giờ ngờ được đây lại chính là áo sơ mi của anh trai mình. 

Chu Thiện Mỹ nghe xong cũng không bất ngờ là mấy, vì sơ mi nam vốn dĩ cũng có thể trở thành một kiểu thời trang rất quyến rũ dành cho phụ nữ. Chỉ là cô bỗng nói một câu khiến Nguyệt Dương cảm thấy chột dạ: “Anh mình cũng thích nhãn hiệu Armani này đấy, nếu cậu để ý sẽ thấy anh tớ toàn mặc nhãn hiệu này thôi” 

. Nguyệt Dương trước cũng không để ý nhãn hiệu của cái sơ mi đó, cô chỉ giặt lại rồi đem phơi, không để mắt tới và cũng không muốn để mắt tới. Cứ nhìn thấy là lại nhớ tới chuyện xảy ra giữa cô và Chu Thiệu Khiêm. Thật khiến cô cảm thấy mệt mỏi. 

Nguyệt Dương bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ tới Chu Thiệu Khiêm. Cô thở dài buồn bã. Chẳng hiểu buồn vì cái gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng đột nhiên xấu đi. 

Nhớ tới ba từ “Chu Thiệu Khiêm” những thước phim lờ mờ về đêm đó lại hiện lên trong đầu cô. 

Thiện Mỹ vừa nhắc tới anh trai lại thấy thái độ của Nguyệt Dương trầm xuống, nên trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Nguyệt Dương tớ hỏi thật, cậu... hình như không thích anh tớ đúng không?” 

Nguyệt Dương nghe xong, thì động tác trên tay có chút khựng lại, cô ngẩng mặt nhìn Thiện Mỹ nói: "Sao cậu lại hỏi như vậy?” 

Thiện Mỹ đang xếp một cái áo của Nguyệt Dương thì dừng hẳn động tác, nhích người lại gần cô: “Tự mình cảm thấy như vậy thôi, mình cảm thấy anh mình rất chú ý tới cậu, nhưng cậu lại tỏ ra không nhiệt tình lắm, còn nữa mỗi lần nhắc tới anh mình cậu lại biểu hiện không vui, hôm trước đi ăn, cậu thấy anh mình tới bộ dạng lại đột ngột thay đổi” 

Chu Thiện Mỹ nói một tràng dài, Hà Nguyệt Dương nghe cũng cảm thấy choáng, 

cũng không ngờ cô ấy lại để ý kĩ như vậy. 

“Mình sao có thể không thích tổng giám đốc được chứ, là nhờ anh cậu nên mình mới có việc làm mà, kì thực khi cậu làm nhân viên lúc đối diện với sếp cũng sẽ có bộ dạng như mình thôi” Thiện Mỹ nghe cô phân tích cũng cảm thấy có lý, còn nghĩ là tự mình suy diễn quá nhiều. Thiện Mỹ đang chuẩn bị nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng chuông cửa. 

Ngay sau đó Thiện Mỹ nhanh chóng chạy ra ngoài. Nguyệt Dương vẫn ở trong phòng dọn dẹp, cơ bản cùng xem như là hoàn thành. Đột nhiên Thiện Mỹ chạy ù vào phòng làm cô giật mình: “Nguyệt Dương cậu xem đi, xem mình có gì này, dưa hấu nhé, là anh tớ mua đấy.” 

Nguyệt Dương hơi bất ngờ hỏi: “Anh cậu tới chơi ư?” 

Thiện Mỹ vỖ VỖ quả dưa xanh to tròn, trả lời: “Dưa hấu này là quà mua chuộc, anh tới không biết thế nào lại chuyển tới đây, bây giờ sáng nhờ tớ và cậu giúp một tay, còn nói ngoài dưa hấu sẽ đãi bọn mình một bữa cơm” 

Nguyệt Dương nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cô thắc mắc sao tự nhiên Chu Thiệu Khiêm lại chuyển tới đây? 

Lát sau, Nguyệt Dương không còn lựa chọn nào khác đành phải theo Thiện Mỹ qua chỗ Chu Thiệu Khiểm dọn dẹp giúp anh một lát. Lúc đó cô phát hiện ra nhà Chu Thiệu Khiêm ở ngay bên cạnh. 

Chu Thiệu Khiêm là người giàu có nên việc chuyển nhà đúng thật rất mất công. Đồ đạc ngổn ngang, nhìn bàn ghế, tủ, rồi cả đống nội thất thôi cũng thấy chóng mặt. Lúc cô bước qua đã thấy Chu Thiệu Khiêm một thân áo sơ mi trắng đang đứng nghiêng người quan sát gì đó, hai ống tay áo xắn lên đến khuỷu lộ rõ vùng bắp cơ rắn chắc, mồ hôi lấm tầm trên trán. Trên người lại toát ra nét quyến rũ nam tính lạ thường. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Thiệu Khiêm đã quay qua mỉm cười gọi tên cô: “Nguyệt Dương” 

Cô gật đầu đáp lại: “Chu tổng, anh cần tôi giúp gì không?” 

Cô nhìn Chu Thiệu Khiêm rồi chợt nhận ra ánh mắt người đàn ông này mỗi lúc nhìn cô đều rất chăm chú, lại mơ hồ ẩn chứa nét nhu tình yên tĩnh. Bất giác Nguyệt Dương cảm thấy không được tự nhiên. 

Thật tình mà nói từ sự việc ngày đó trở đi cô luôn cảm thấy mất tự nhiên khi nói chuyện với Chu Thiệu Khiêm. Nhưng thái độ của Chu Thiệu Khiểm thì hoàn toàn ngược lại luôn cố tình tạo sự gần gũi với cô. 

"À, em có thể giúp tôi sắp đóng sách này lên giá không, ừm nó có vẻ hơi bụi, em lau qua giúp tôi nhé! 

Cô gật đầu đồng ý, quay lưng tìm kiếm bóng dáng của Thiện Mỹ nhưng không thấy. Chu Thiệu Khiểm thấy thế thì nói: “Em tìm Thiện Mỹ à, tôi nhờ nó ra ngoài mua ít đồ rồi” 

Nguyệt Dương nghe xong cũng không nói gì, cô bắt đầu công việc lau dọn của mình, còn Chu Thiệu Khiêm sau lưng đang bố trí lại bàn ghế. Lúc này trước khi bước vào cô thấy có một vài nhân viên trung chuyển bước ra, có lẽ đã giúp Chu Thiệu Khiểm làm một vài công việc. Cô thắc mắc tại sao anh ta không yêu cầu họ ở lại giúp mà lại sang gọi cô và Thiện Mỹ. 

Là để tiết kiệm chút ít tiền bạc sao? Thôi đi chút tiền nhỏ nhặt đó với Chu Thiệu Khiêm mà nói chẳng khác nào cát trên sa mạc. 

Toàn bộ bàn ghế xung quanh đều mới cả, nội thất cũng vậy, người giàu có luôn có phong cách chơi sang như vậy. Chu Thiệu Khiêm cũng không ngoại lệ, mọi thứ đều mới toanh. Hơn nữa nhìn qua đã biết là đồ mắc tiền. 

Trong lòng Nguyệt Dương lúc này vẫn thắc mắc lí do vì sao Chu Thiệu Khiêm lại chuyển đến đây, trong khi lần trước cô thấy căn hộ sang trọng mà Chu Thiệu Khiêm vừa mới chuyển đi vẫn rất khang trang, hơn nữa so với chỗ này, đường tới công ty lại gần hơn. Tuy nhiên Nguyệt Dương cũng không hỏi, cô dù khá thắc mắc, nhưng cũng chẳng muốn tò mò tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. 

Thầm nghĩ đó là chủ ý của Chu Thiệu Khiêm cổ can thiệp làm gì. Hoặc cũng có thể lí do đơn giản là vì Chu Thiệu Khiêm muốn gần em gái là Thiện Mỹ để tiện chăm sóc. Chẳng phải Thiện Mỹ vẫn thường nói: “Anh trai mình nhìn vậy thôi chứ thật ra rất quan tâm đến mình”. 

Chu Thiệu Khiêm nhìn qua rất lạnh lùng nhưng lại là một người anh trai rất biết quan tâm thương yêu Thiện Mỹ. Thời đại học, dù không gặp nhưng cô cũng nhìn ra sự thấu đáo chăm sóc của anh trai dành cho Thiện Mỹ. 

Một lúc sau cô bỗng không nghe thấy tiếng động làm việc của Chu Thiệu Khiêm nữa. Vừa quay người lại đã thấy Chu Thiệu Khiêm đứng ngay sau lưng chăm chú nhìn cô. 

Nguyệt Dương giật mình lùi về sau một bước: “Anh có chuyện gì vậy?” 

Chu Thiệu Khiểm từ từ đưa tay lên tóc cô lấy cái gì đó xuống, bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua trán cố, Nguyệt Dương đứng trên trần nhìn hành động của Chu Thiệu Khiêm, cô cảm thấy không khí này có chút kì quặc, đang không biết thế nào thì đã nghe thấy giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng của anh: “Mệt không?” 

Cô nhìn anh lắc đầu, cô đã làm gì đâu mà mệt, chỉ giúp anh lau chùi vài chỗ, hơn nữa căn hộ cao cấp vốn dĩ đã rất sạch sẽ. Mọi việc Chu Thiệu Khiêm gần như làm hết, Thiện Mỹ lại ra ngoài, cô đứng đây có hơi thừa thãi. 

“Chu tổng anh cần tôi làm gì nữa không, nếu không thì..”. 

Cô chưa nói xong, Chu Thiệu Khiêm đã ngắt lời: “Sao em không hỏi tôi tại sao lại chuyển tới đây?” 

Chu Thiệu Khiêm nói xong, thấy hai mắt Nguyệt Dương mở to nhìn anh bộ dạng rõ ràng là ngạc nhiên. Câu hỏi này nghe sao lại cảm thấy có chút hờn dỗi trách móc nhỉ? Chính là có chút giận dỗi của trẻ con? Cô nghĩ tới hai từ “trẻ con” rồi lại nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt hình như không ăn khớp cho lắm. 

Hà Nguyệt Dương sau cùng cũng trả lời rằng: “Tôi nghĩ tôi không nên hỏi làm gì, tổng giám đốc chuyển nhà cũng đâu có nhất thiết phải nói lí do với một nhân viên như tôi, nếu không còn việc gì tôi xin phép về trước”. 

Nói xong cô cũng bỏ về. Chu Thiệu Khiêm vẫn đứng đó, không giữ cô lại, nét trầm mặc hiện hữu trong mắt, anh đã hỏi như vậy cô đương nhiên nhìn ra chân tướng sự việc. Nhưng Nguyệt Dương cố tình lảng tránh. 

Không sao, thời gian tới anh vẫn còn nhiều thời gian và cơ hội. Chu Thiệu Khiêm sau hôm đó đã chính thức trở thành hàng xóm của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK