Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Dương đã về đến phòng nhưng cảm giác hậm hực khó chịu vẫn còn phập phồng trong lồng ngực. Tại sao mỗi lần cô gặp hai người đó đều lại toàn cảm thấy mình như bị ném vào lò nướng thế này. 

Một lát sau, Chu Thiệu Khiêm rót cho cô một cốc nước bàn tay anh nắm chặt cốc đưa tới trước mặt cô, nhưng khi cô nhận lấy, Chu Thiệu Khiêm lại không buông ra, làm cô vô tình chạm vào bàn tay anh, Nguyệt Dương khó hiểu nhìn lên, thấy ánh mắt Chu Thiệu Khiêm như có điều gì thay đổi, có chút trầm xuống, lại có chút lưỡng lự đắn đo. Cô không nói gì lần nữa nhận lấy cốc nước, nhỏ giọng cảm ơn. 

Chu Thiệu Khiêm không đáp lời, vẫn cứ ngồi một bên nhìn cô như vậy. Nguyệt Dương liền cảm thấy có gì đó không đúng, bèn bỏ cốc nước qua bên cạnh, hướng anh hỏi một câu: “Anh có điều gì muốn nói sao?”. 

Câu hỏi Nguyệt Dương vừa vang lên, Chu Thiệu Khiêm đã lập tức nhích người gần cô. Nhìn anh có vẻ như nãy giờ chỉ đang chờ đợi câu hỏi này. 

Chu Thiệu Khiêm vừa nhích lại gần cô, Nguyệt Dương đã lúng túng liền có ý xê dịch về thành giường. Sau đó bị cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay của anh làm cho bất ngờ. Chu Thiệu Khiêm đang nắm tay cô. Còn nắm rất chặt nhất quyết không buông dù cho cô cố rút ra thế nào? Anh nhìn thẳng vào mắt cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Hồi nãy em có nghe tôi nói gì với Trương Ái Như không?” 

Cô điềm nhiên gật đầu, thái độ này vô tình làm ánh mắt ai đó thoáng qua nét thất vọng. Rồi giọng nói đó lại tiếp tục: “Tôi nói chúng ta sẽ cùng nhau đi dự lễ đính hôn của cô ta” Một lần nữa trong tâm anh lại dấy lên cảm giác trông chờ hi vọng. Anh chăm chú chờ đợi phản ứng của cô. 

Nguyệt Dương dĩ nhiên có nghe thấy câu nói đó của anh, cô biết Chu Thiệu Khiêm chính là có ý giúp cô hả giận. Dù sao cái từ “chúng tôi” đó chỉ nên xuất hiện khi có Ái Như và Trần Tuấn. Vì lần trước họ vẫn nghĩ cô là bạn gái của Chu Thiệu Khiêm. Nhưng thực tế thì không phải. 

Mà nếu không đi, thì đúng là mất mặt thật, lời đã nói rồi mà. Nguyệt Dương lên tiếng trả lời: “Ý anh là gì, anh muốn cùng tôi đi thật sao?” 

Lúc này Chu Thiệu Khiêm vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngờ nghệch của Nguyệt Dương, sự chặt chẽ trên đôi tay lại mạnh mẽ thêm vài phần. Anh hít sâu một hơi, rồi lại thở ra nhẹ nhàng trầm ổn, giọng nói pha cả sự bất lực: “Đúng, Dương, vậy em nói xem tại sao tôi lại muốn đi cùng em?”. 

Nguyệt Dương nghe xong thì ngây ra vài giây sau đó bất giác lúng túng, cô không biết phải trả lời thế nào. Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Chu Thiệu Khiêm. Rồi lại nhích người về phía sau, cách Chu Thiệu Khiêm một khoảng. Cô không biết nói gì đành bối rối đổi đề tài: “Tôi... tôi muốn uống nước”. 

Chu Thiệu Khiêm nhìn Nguyệt Dương đang rối rắm ở đầu giường, anh ôn nhu nói: “Chẳng phải vừa mới uống xong sao?” 

Nguyệt Dương ngượng ngùng cắn môi cúi đầu, không dám đối diện với ánh nhìn sâu 

thẳm của Chu Thiệu Khiêm. Hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh cứ lượn lờ trước mặt. Và rồi, một giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn vang lên đều đều bên tai: 

“Dương, em nghĩ thử tại sao tôi luôn đặc biệt quan tâm lo lắng cho em như vậy, tại. sao hằng ngày phải đích thân đến bệnh viện để chăm sóc em mới yên lòng, tại sao đêm hôm khuya khoắt phải lái xe quanh thành phố để tìm em, tại sao hơn mười hai giờ đêm phải đứng trước cổng nhà chỉ để đợi em, và tại sao lại luôn cảm thấy bất lực mệt mỏi vì thái độ xa cách của em, còn ấu trĩ tới mức nghe em sống chung nhà với Thiện Mỹ mà chuyển đến đó, nói đi tại sao chỉ một nụ cười lơ đãng của em cũng làm tôi phấn chấn vui vẻ cả ngày, Dương, em nói xem tại sao?” 

Lời nói của anh vừa dứt ánh mắt anh lại xoáy sâu vào đồng tử đen láy của cô. Như đang chờ mong điều gì. 

Chu Thiệu Khiêm nói một tràng dài như vậy mặc cho cô từ đầu tới cuối chỉ im lặng, cúi đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn khuôn mặt đó. Có lẽ chỉ cần cô ngước mắt lên sẽ cảm thấy giật mình bởi ánh mắt khẩn khoảng chân thành đó. Trong ánh mắt kia bây giờ như có trăm ngàn vì sao đang rực rỡ lên, đầy chân tình cùng nỗi niềm tha thiết. 

Chu Thiệu Khiêm bao lấy những ngón tay đang xoắn lại với nhau của Nguyệt Dương, anh một lần nữa cất giọng ôn nhu chân tình: “Dương, đó là tại vì tôi thích em, thật lòng thích em, muốn ở cạnh em”. 

Câu nói nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi trước mặt. Đây còn không phải là lời thổ lộ của Chu Thiệu Khiêm ư? Nhưng tại sao mới một đoạn thời gian ngắn mà anh đã nói ra câu này. Có lẽ cô cảm thấy ngắn là vì trong tim vẫn chỉ xem anh là một người bình thường, trái tim đó vẫn chưa muốn mở cửa đón tấm chân tình này. 

Chu Thiệu Khiêm đã nói rõ ràng vậy rồi, cô bây giờ có thể làm gì đây. Chọn cách giả vờ không hiểu thì chẳng khác nào lừa người dối mình, nhưng nếu đã hiểu cô phải đáp trả làm sao. Khi trong tâm vẫn chưa có xúc cảm gì với người đàn ông này. Có chăng cũng chỉ là sự cảm kích, thân thuộc mà thôi. Thái độ của cô lưỡng lự lộ rõ trên mặt, sự buồn bã thất vọng lại ngập đầy trong mắt anh. 

Chu Thiệu Khiêm lát sau thấy cô vẫn cứ ấp úng ngượng ngùng, trong lòng cảm xúc đột nhiên lại chùng xuống, anh nói: “Dương, em ghét tôi lắm đúng không?”. 

Nguyệt Dương ngẩng mặt lên, nhưng chẳng dám nhìn lâu vào đôi mắt đó. Cô liếm môi, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, vẫn là trạng thái lúng túng đó: “Tôi không ghét, nhưng cũng không thể gọi là yêu”. 

Tôi không ghét nhưng cũng thể gọi là yêu, vậy cảm xúc của cô dành cho anh gọi là  gì? 

Chu Thiệu Khiêm lại nghĩ phải chăng nếu cô nói ghét anh sẽ còn chịu hơn là sự dửng dựng bình lặng như thế này. 

Vài ngày sau đó, anh cũng vẫn đến chăm sóc cô bình thường. Cũng chẳng có thái độ bận tâm hay xa cách Nguyệt Dương. Chỉ là ít nhiều trong tâm không cảm thấy vui vẻ. Thiện Mỹ nhìn ra sự thay đổi của anh trai mình. Cô thở dài thầm nghĩ: “Thì ra tình cảm nam nữ luôn khó đoán như vậy 

Một người độc đoán lạnh lùng như Chu Thiệu Khiêm lại động lòng với một cô gái trầm lặng êm ả như nước là Nguyệt Dương. Đó phải chăng là quy luật bù trừ mà người ta hay nói. Chỉ là người muốn người không, kẻ động lòng rung động người kia chỉ hờ hững vô tình. 

Còn nhớ ngày ra viện Thiện Mỹ hỏi cô: “Thời gian qua cậu lẽ nào không có chút cảm xúc gì với anh ấy sao?” 

Nguyệt Dương chỉ lẳng lặng trả lời: “Mình rất cảm kích và biết ơn Chu tổng” 

Thiện Mỹ nản lòng bắt đầu sốt sắng lên: “Không ý mình là... cái kia... cậu không hề có chút rung động nam nữ với anh mình sao, ví dụ như cậu cảm thấy bắt đầu thích anh ấy chẳng hạn”. Thiện Mỹ dõi mắt chờ mong câu trả lời của Nguyệt Dương, và đáp lại cô là giọng nói đều đều mệt mỏi: “Mình vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt với anh của cậu”. 

Một câu nói nhẹ tênh thoát ra từ đôi môi hồng nhuận xinh xắn, nghe xong Thiện Mỹ rầu não thở dài. Chỉ tội cho anh trai của cô, trăm ngàn người phụ nữ muốn xà vào lòng anh lại chẳng may chú ý đến, lại trót trao lòng cho một người, buồn thay cô ấy vẫn mảy may bình lặng xem anh như người thường. Thiện Mỹ biết để trở nên đặc biệt với ai đó là điều không dễ dàng, có thể anh trai của cô cần nhiều thời gian và tâm ý hơn. Thử thách lớn nhất trong tình yêu dành cho người đàn ông chính là sự kiên trì và lòng chung thủy. Và cô tin Chu Thiệu Khiêm sẽ vượt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK