Hà Nguyệt Dương nhìn thấy Trần Tuấn đang cách mình không xa, trong lòng không ngừng kêu khổ. Với tình cảnh bây giờ, cô thật sự không muốn đổi diện với bất kì ai, đặc biệt là Trần Tuấn lại trăm ngàn lần không muốn.
Cô một tay kéo túi lên phía trước, một tay kéo vạt áo sơ mi, cố che được càng nhiều càng tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt chốc đỏ bừng, cô ước mình có thể tàng hình ngay lúc này.
Tại sao lại gặp anh ta vào đúng lúc tồi tệ nhất cuộc đời như này cơ chứ? Hà Nguyệt Dương rên rỉ trong lòng, kêu ông trời đúng là bất công, quyết đày đọa cô đến chết đây mà.
“Nguyệt Dương, sao em lại ở đây?” Hà Nguyệt Dương còn đang mải trách móc ông trời thì Trần Tuấn đã đi đến trước mặt cô, lên tiếng hỏi. Lướt nhìn một lượt Hà Nguyệt Dương, khóe môi Trần Tuấn giật giật, muốn lên tiếng hỏi nhưng lại kìm được. Bộ dụng cô lúc này vô cùng xộc xệch. Áo sơ mi bị kéo xuống che đùi khiến cổ bị kéo về một bên, lộ ra những dấu vết ái muội nơi cần cổ trắng nõn. Chỉ nhìn thoáng quan Trần Tuấn cũng có thể đoán được đêm qua cô đã trải qua những chuyện gì. Khuôn mặt anh ta hơi tối lại.
Còn về phía Hà Nguyệt Dương, cô lại ngẩn người, bởi lẽ, giọng nói này đã lâu lắm rồi cô mới nghe thấy. Rõ ràng vẫn nhớ nhưng sao hôm nay nghe lại chẳng thấy chút thân quen gần gũi nào.
Cũng đúng thôi, Trần Tuấn giờ đây đã là bạn trai của thiên kim nhà họ Trương - Trương Ái Như.
“Nguyệt Dương, chúng ta chia tay đi” Đến bây giờ câu nói đó cô vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ. Những lời chia tay mà anh nói cũng chỉ là một tin nhắn vỏn vẹn vài chữ mà thôi. Một tình yêu kết thúc rất nhạt nhòa lại nhanh gọn.
Tin nhắn đó sau khi cô đọc xong, cô không nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, chỉ nhớ rằng cô đã nhắn với anh vỏn vẹn một từ: “Vâng”.
Ngày trước mỗi lần cô nhắn tin hay nói chuyện với nhau thì Trần Tuấn luôn thích cô nói “dạ” nói “vâng”.
Hà Nguyệt Dương biết anh thích sự trầm lặng ngoan ngoãn từ cô. Anh hay nói: “Như thế này thật tốt, em ngoan như vậy anh rất thích”. Trần Tuấn với cô mà nói cũng không. hẳn gọi là yêu, chữ yêu kia còn chưa tới. Nhưng có lẽ vì duyên, vì sự chủ động của anh, vì
mong muốn tìm một bến đỗ cho mẹ cô an lòng, vì vừa lúc anh tới cô cũng đang muốn tìm người, nên cô và anh cứ thế mà gắn kết với nhau.
Tình yêu cứ bình lặng như thế, nhàn nhã trôi qua.
Cho đến một ngày kia, cô tình cờ nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với ai đó mà giọng nói rất gắt gỏng.
“Ngân hàng Đông Á đã thử chưa, ngân hàng Á Âu thì sao, vẫn không được ư? Anh đang đùa với tôi sao? Các người làm việc kiểu gì vây,... hả... alo... alo”.
Hình như đó là nhân viên ở công ty, anh đang nổi cáu với họ. Cô nghe thấy tên của mấy ngân hàng chuyên cho doanh nghiệp vay tiền, anh nói “không được sao” cô mơ hồ
đoán công ty đang gặp trục trặc về tài chính.
Trần Tuấn cũng thuộc tầng lớp con nhà điều kiện. Ba mẹ anh mở một công ty bất động sản không lớn nhưng cũng không thể gọi là nhỏ, anh cũng xem như là được gia đình hậu thuẫn. Trần Tuấn là phó giám đốc công ty SM - là công ty của gia đình anh.
Không ít lần cô thấy anh khó chịu căng thẳng vì công việc nhưng bộ dạng căng thẳng tức giận thậm chí là bất lực như thế, Nguyệt Dương chưa từng thấy qua.
Lúc đó cô tiến lên ngồi bên cạnh Trần Tuấn Anh ngả người trên sô pha, mày kiểm nhíu chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô biết anh đang bực bội, cô mới nhẹ nhàng rót một cốc nước đưa tới trước mặt anh.
“Anh uống đi, anh đừng bực nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Anh vẫn im lặng như vậy cho tới khi cô dúi cốc nước vào tay, anh mới lập tức nhổm người dậy.
Bàn tay hất văng cả cốc nước, tiếng thủy tinh va chạm vào thành bàn rồi tan nát thành những mảnh vụn tạo nên một tiếng động đổ vỡ chói tai. Âm thanh “choáng” từ chiếc ly thủy tinh làm Nguyệt Dương giật mình thậm chí là hoảng sợ.
Trần Tuấn hung hăng nhìn cô: “Em ngoài cốc nước vô vị kia thì có thể làm gì cho tôi, hả?
Cô trân trần nhìn khuôn mặt tức giận của Trần Tuấn. Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ thô bạo mất kiểm soát này của anh. Nhất là ánh mắt, cả khuôn mặt phừng phừng lửa giận đó, rất đáng sợ, rất khác với bộ dạng ôn nhu hàng ngày. Cô biết anh là đang tức giận vì chuyện khác không phải vì cô. Nhưng câu nói thoát ra từ bạc môi lạnh lẽo đó khiến cho lồng ngực đang yên lành bỗng nhói đau.
“Ngoài cốc nước vô vị đó em có thể làm gì cho tôi”.
Vô vị, hai từ này có lẽ khá hợp với cô. Có phải anh đang gián tiếp muốn nói cô tẻ nhạt, vô vị, đã thế trong lúc anh gặp khó khăn cô còn chả thể làm gì.
Đáp lại sự tức giận vô lí của anh cô chỉ biết cúi đầu im lặng.
Cô không giàu có, không có nhiều tiền, cũng không thể làm gì cho Trần Tuấn ngoài việc an ủi động viên. Nhưng có lẽ những lời nói và hành động của cô với anh chẳng có nghĩa lý gì.
Sau đó, những hình ảnh Trần Tuấn với con gái chủ tịch công ty bất động sản lớn nhất nhì Sài Gòn YG - Trương Ái Như lan tràn đầy rẫy trên các mặt báo. Thậm chí còn có cả tin tức hai người sẽ đính hôn.
Cô lúc đầu chỉ mơ hồ nửa tin nửa ngờ. Nhưng về sau tự cô đã xác nhận chuyện đó là thật. Vì thái độ lạnh nhạt, chẳng buồn giải thích của anh làm cho cô hiểu kết thúc chính là cách tốt nhất cho mối quan hệ giữa hai người. Suy cho cùng đàn ông luôn ưu tiên sự nghiệp lên hàng đầu.
Cô không trách anh, chỉ trách là bản thân cô ngoài vỏ bọc " vô vị” như anh nói ra chả làm gì được cho anh. Anh nên làm thế. Và bản thân Nguyệt Dương nghĩ cô cũng không nên níu kéo làm gì?
Vài ngày sau đó, tin tức công ty SM kí kết hợp đồng với công ty YG nhanh chóng được cập nhật.
Trần Tuấn cuối cùng đã vì sản nghiệp gia đình mà từ bỏ một cô gái không có gì như