Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nãy nhìn thấy Trần Tuấn nói chuyện với người xưa” càng làm tính cách hung dữ tâm cơ đa công kích người khác của Trương Ái Như nổi lên. Hôm nay đúng là thời cơ ngàn năm có một để cái miệng độc địa của cô ta giở thói đâm chọc Nguyệt Dương. 

“Ôi trời, ai đây, chẳng phải là Hà Nguyệt Dương đây sao? Thật vui khi vừa sáng ra đã gặp cô rồi. Đúng là trùng hợp mà”. 

Câu nói của Trương Ái Như nghe chẳng có chút thiện chí, vui vẻ nào. Hà Nguyệt Dương đứng trước hai người bọn họ, lại còn trong bộ dạng ngượng ngùng đáng xấu hổ này nữa trong lòng cô nổi lên trăm ngàn khó xử, lo lắng. 

Trần Tuấn biết tiếp theo Trương Lộ sẽ giở thói đâm chọc Hà Nguyệt Dương nhưng anh cũng không làm gì. Vì cơ bản có muốn cũng không thểi Việc làm cho Ái Như bực bội là điều anh không nên thực hiện. Hơn nữa đối tượng lại còn là tình cũ của anh - Hà Nguyệt Dương, anh càng không thể làm gì ngoài việc im lặng. 

Lúc này đây Hà Nguyệt Dương định cứ thế cúi đầu đi qua bọn họ, nhưng ngay lúc đó đã bị bàn tay của Trương Ái Như giữ chặt. Khóe miệng ngoan độc nhếch lên, ánh mắt vời vịt tỏ vẻ ngạc nhiên khi phanh phanh cổ áo của Hà Nguyệt Dương ra. 

“Trời đất, Hà Nguyệt Dương bộ dạng nhếch nhác này của cô là sao thế? Cả mấy dấu hôn này nữa... không phải là.." Cô ta tặc lưỡi tỏ vẻ cảm thương, “Túng thiếu tới mức bán mình ư? Xem bộ dạng này thì đúng là như vậy rồi?”. 

Hà Nguyệt Dương nghe xong câu đó, biểu tình trên mặt như không tin nổi. Cô ngây ngốc trân trần nhìn Trương Ái Như đang đắc ý trước mặt mình, Hà Nguyệt Dương tức giận đến không nói nên lời. 

Trương Ái Như nhìn thái độ của cô càng cười lớn hơn. Sau khi hai tiếng cười chua ngoa đắc ý vang lên là giọng nói thâm hiểm của ả: 

“Nếu gặp khó khăn thì có thể nói với tôi, xem như giúp đỡ người tình cũ của chồng sắp cưới cũng là việc nên làm, tính ra cũng may cho Trần Tuấn của tôi vì đã bỏ loại phụ nữ lẳng lơ như cô, nếu không cuộc đời đã bị bôi tro trét trấu vào mặt rồi. Sao nhìn tôi như vậy? Tôi nói đúng quá à, hả... nhưng mà “bẩn” như vậy cũng có người muốn ngủ với cô sao? Thật đáng thương cho người đàn ông đó”. 

Hà Nguyệt Dương uất ức đến nghẹn lời, nhưng ngay lúc đó một giọng nói uy lực từ đầu bất ngờ vang lên: “Trường tiểu thư là đang đáng thương cho tôi sao?” 

Không hẹn mà cả ba người cô, Trần Tuấn và Trương Ái Như cùng nhìn về một phía. Thật không ngờ giọng nói đó là của Chu Thiệu Khiêm. 

Trương Ái Như không ngờ lại gặp Chu Thiệu Khiêm ở đây. Người đàn ông này khi đi dự tiệc cùng bố, cô đã từng gặp qua vài lần. Danh tiếng của anh ta luôn khiến người ta kính nể. 

. Khi thấy Chu Thiệu Khiêm từng bước đi về phía mình, Hà Nguyệt Dương bất ngờ đến nỗi quên cả cảm giác đau nhói trên người vì tay của Trương Ái Như vẫn đang giữ chặt tay cô. Hà Nguyệt Dương thắc mắc có phải là anh ta đuổi theo cô hay không? 

Bây giờ Chu Thiệu Khiêm đã thay bộ âu phục chỉn chu, màu đen sang trọng càng 

làm cho khí chất phi phàm lãnh đạm trên người anh toát ra mạnh mẽ hơn. Nhất là ánh 

mắt và thần thái uy nghiêm của anh khi nhìn bàn tay lòe loẹt sơn móng của Trương Ái Như đang giữ chặt cánh tay gầy yếu của Nguyệt Dương, ánh nhìn đó khiến người ta không rét mà run. 

Trương Ái Như lúc này nhìn thấy thân ảnh của Chu Thiệu Khiêm trước mặt, lúc này còn nghe cả câu nói hết mười phần tức giận của anh ta thì đột nhiên khiến cô chột dạ. Không lẽ người đàn ông này là chủ nhân của những dấu hôn đỏ chói trên cổ Hà Nguyệt Dương ư? Cô ta còn chưa hết ngạc nhiên, thắc mắc thì đã một lần nữa nghe thấy giọng nói đầy khiêu khích của Chu Thiệu Khiêm: 

“Thật không ngờ tiểu thư nhà họ Trương lại là người thích động tay động chân thô lỗ thế này Dứt câu, Chu Thiệu Khiêm đã rút tay Hà Nguyệt Dương khỏi bàn tay của Trương Ái Như. Khi giằng ra, một bên tay của Hà Nguyệt Dương thì lực nhẹ nhàng vừa phải, còn bên kia Trương Ái Như không biết vô tình hay cố ý dùng sức mạnh đến nỗi làm Trương Ái Như giật nảy mình, cô ta há miệng a lên một tiếng. 

Trần Tuấn đứng bên cạnh lập tức bực bội lên tiếng: "Anh kia, anh làm gì vậy?” 

Chu Thiệu Khiêm nắm chặt bàn tay của Nguyệt Dương, lòng bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt lấy bàn tay nhỏ gầy của cô, mơ hồ tạo ra cảm giác an toàn, uy lực. 

Hà Nguyệt Dương được Chu Thiệu Khiêm đẩy về phía sau anh, thành công tạo ra một rào chắn mạnh mẽ ngăn cách giữa cô với hai người Trần Tuấn và Trương Ái Như. Anh đứng trước cô, bờ vai rộng lớn chắn ngang trước chóp mũi, lắng nghe giọng nói trầm ổn của anh, bất giác cô cảm thấy bản thân mình như được bảo vệ, trong lòng này lên sự cảm kích với Chu Thiệu Khiêm. Nếu không có anh, cô không biết sẽ bị Trương Ái Như chỉnh đến khi nào. Từ trước tới nay, Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ thắng nổi miệng lưỡi thâm độc của cô ta. 

Lúc này đây, Chu Thiệu Khiêm đang đứng mặt đối mặt với Trần Tuấn, hai người tuy đều sở hữu vẻ ngoài ưu tú nhưng nhìn đâu cũng thấy Chu Thiệu Khiêm về khí chất có phần đĩnh đạc, thâm trầm, uy lực hơn Trần Tuấn. Chính xác là ưu việt nổi trội hơn rất nhiều. 

Chu Thiệu Khiêm vẫn đứng ung dung như thế, một tay đút vào túi quần, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Dương. Anh bình thản lên tiếng, "Anh hỏi tôi đang làm gì à, tôi đang bảo vệ người phụ nữ của tôi. Có vấn đề gì không?” 

“Người phụ nữ của anh? Hà Nguyệt Dương sao? 

Trần Tuấn bất ngờ hỏi ngược lại Chu Thiệu Khiêm. Không riêng gì Trần Tuấn mà ngay cả Trương Ái Như cũng vô cùng bất ngờ. Họ không tin một Hà Nguyệt Dương bình thường như thế lại có thể trở thành người phụ nữ của Chu Thiệu Khiêm. 

Hà Nguyệt Dương vẫn không lên tiếng, cô không phản bác, vì rõ ràng sự thật là đêm qua cô cũng chính thức trở thành người của anh rồi. Xem như bây giờ Chu Thiệu Khiêm thấy cô đáng thương nên ra tay giúp đỡ. Hơn nữa cô cũng chẳng muốn giải thích, lời nói ra khỏi miệng rồi đâu có rút lại được. Chu Thiệu Khiêm đã có ý tốt giúp cô, cô cũng nên biết điều an phận. 

Chu Thiệu Khiêm chuyển từ nắm tay sang lấy áo khoác bọc lên thân thể của Hà Nguyệt Dương. Anh chậm rãi nói: 

“Đúng rồi, có vẻ như hai người không biết nhỉ?” 

phục thậm chí là dè chừng. 

Nhưng tại sao một người như thế lại chọn Hà Nguyệt Dương? 

Trương Ái Như càng thêm đố kị ghen ghét với Hà Nguyệt Dương hơn. Còn Trần Tuấn cũng không khác là bao. 

Anh ta là một con người ích kỉ, tự đại. Anh không ngờ Hà Nguyệt Dương nhanh như vậy đã tìm được một người mới. Lại còn là Chu Thiệu Khiêm, tổng giám đốc tập đoàn DiA. Anh đương nhiên biết cái tên Chu Thiệu Khiêm làm mưa làm gió như thế nào trên thương trường. 

Quyền lực, danh tiếng, tiền bạc Chu Thiệu Khiêm không những là có mà còn có rất nhiều. 

Thật không ngờ hôm nay chính mắt được gặp anh ta, còn ngạc nhiên hơn khi biết Hà Nguyệt Dương đang qua lại với Chu Thiệu Khiêm. 

Sau khi xe của Trần Tuấn và Trương Ái Như rời đi, Chu Thiệu Khiểm không nói không rằng nắm tay kéo cô vào xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK