Chiều hôm đó sau khi trở về nhà, cô vừa bước vào trong đã thấy Thiện Mỹ đang vội vàng chuẩn bị ra ngoài. Thiện Mỹ hình như là đi gặp đối tác gì đó, hơi vội nên khi nhìn thấy cánh tay sưng lên và cả mấy vết trầy trên mặt của Nguyệt Dương cũng không kịp hỏi thăm nhiều. Nhưng trong lòng thì vô cùng hốt hoảng lo lắng, thầm nghĩ ở công ty cổ làm gì mà ra nông nổi này?
Sau khi Chu Thiện Mỹ ra khỏi nhà với khuôn mặt ngạc nhiên lo lắng, trong nhà chỉ còn lại một mình Nguyệt Dương. Cô lệ tấm thân mệt mỏi về phòng, vừa ngả lưng xuống giường bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn lại ập đến. Khiến cô cảm thấy thở thôi cũng khó chịu.
“Nguyệt Dương là vì ngủ với giám đốc mới được thăng chức”. “Chỉ cần em đồng ý, em có thể chuyển lên bộ phận thư kí ngay lập tức
Trần Kim Yến, Chu Thiệu Khiêm hai cái tên đó là mấu chốt của những phiền toái ngày hôm nay. Có lẽ chung quy lại nếu cô không dây vào Chu Thiệu Khiêm sẽ không gặp nhiều chuyện mệt mỏi như bây giờ.
Nguyệt Dương cứ nằm thừ người ra như thế, đến tối tầm hơn bây giờ cô nhận được cuộc gọi của Thiện Mỹ. Cô ấy rủ Nguyệt Dương đi ăn đồ nướng rồi nói muốn cùng nhau uống vài cốc bia xả stress. Thiện Mỹ biết hôm nay cô gặp chuyện không vui. Và dĩ nhiên Nguyệt Dương đồng ý.
Thiện Mỹ chọn một quán nhậu ven bờ sông, không gian dễ chịu rộng rãi mát mẻ. Mọi thứ đều rất tuyệt cho một cuộc vui quên hết phiền muộn mệt mỏi.
Đến nơi cô thấy Thiện Mỹ đang cười rạng rỡ vẫy tay gọi cô từ xa. Nguyệt Dương nhanh chóng bước tới.
Sau khi hai người bắt đầu uống vài lon bia, cảm giác cơ thể bắt đầu nhẹ bẫng, dễ chịu vô cùng. Đĩa đồ nướng trước mắt bốc lên làn khói nghi ngút, xuyên qua đó là khuôn
mặt của một cô gái với ánh mắt xa xăm vô định, pha lẫn cả nét mệt mỏi, buồn bã. Chu Thiện Mỹ rót cho Nguyệt Dương một cốc bia, rồi chậm rãi nói: “Uống đi rồi nói cho tớ biết sao cậu lại ra nông nỗi này?” Nguyệt Dương nhìn Thiện Mỹ rồi lại nhìn cốc bia trước mặt, sau đó một hơi uống cạn. Vị chát đắng mát lạnh của bia làm đầu óc cô ngây dại, Nguyệt Dương lờ đờ nói một câu: “Mình đánh nhau với người ta”.
Một câu nói ngắn gọn làm Thiện Mỹ bất ngờ tới nỗi quên luôn cả miếng thịt trên tay vẫn còn đặt trên bếp nướng. Đến lúc tiếng xì xèo cháy khét vang lên cô mới bừng tỉnh. Thiện Mỹ vội vã gắp miếng thịt sang một bên, ngừng mọi động tác, chăm chú nhìn Nguyệt Dương đờ đẫn trước mặt. Rồi vội vã chuyển sang ghế đối diện ngồi sát Nguyệt Dương, quan sát từ đầu tới chân, khi nhìn đến cánh tay sưng đỏ đang giấu dưới bàn của Nguyệt Dương, hai mắt trợn to hãi hùng:
“Nguyệt Dương cậu nói đi, rút cuộc là vì cái gì mà phải đánh nhau tới mức này? Hả?” Thiện Mỹ chơi thân với Nguyệt Dương bao nhiêu lâu, chưa bao giờ thấy cô nổi nóng đánh nhau với ai, Nguyệt Dương lại càng không phải là người thích gây sự tự chuốc phiền toái. Thiện Mỹ mở to mắt chờ câu trả lời của Nguyệt Dương.
Nhưng đổi lại sự trông chờ ấy, chỉ là sự im lặng yên tĩnh đến trầm mặc. Cô không
muốn trả lời câu hỏi này nhưng Thiện Mỹ ngồi bên không cho cô nguyện ý. Một hai bắt cô nói lí do bằng được. Và đáp lại Thiện Mỹ là một câu trả lời ngắn gọn làm Thiện Mỹ ngồi bên ngạc nhiên vô cùng: “Là vì... anh của cậu, Chu Thiệu Khiêm”
Thiện Mỹ nghe xong, đứng hình mất năm giây, cô còn tưởng là mình nghe nhầm: “Cậu nói là vì anh của mình cậu mới bị đánh như vậy, mình không nghe nhầm chứ?”
Nguyệt Dương nhìn sâu vào đôi mắt đầy ngạc nhiên của Thiện Mỹ, cô cảm thấy mối lương duyên của con người đúng thật là kỳ lạ. Cô quen biết Thiện Mỹ, rồi xảy ra rắc rồi nhiều chuyện với Chu Thiệu Khiêm, vừa hay Thiện Mỹ lại là em gái của anh. Cho dù cô không ưa gì Chu Thiệu Khiêm, nhưng có lẽ cũng không nên thể hiện điều đó với Thiện Mỹ.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không?” Là giọng của Nguyệt Dương.
Thiện Mỹ biết Nguyệt Dương đang rất mệt mỏi. Nhưng mà nói cô tin là vì anh của cô mà Nguyệt Dương mới ra nông nỗi này, thật sự còn khó hơn cả ép cô tin mặt trời mọc hướng tây. Không phải là anh trai của cô mà bản thân bênh vực mà vì con người của anh trai, cô hiểu hơn ai hết. Anh ấy là một người tốt. Chữ tốt kia chính là diễn tả ngắn gọn súc tích nhất về anh.
Thiện Mỹ nắm lấy bàn tay của Nguyệt Dương, nhìn mấy vết trầy nặng nề sưng đỏ trên đó trong lòng lại vô cùng xót xa: “Mình hiểu tâm trạng của cậu, Dương cậu nghe
mình nói, mình tin cậu, nhưng mình cũng tin anh mình, con người của anh ấy rất tốt, không thể làm ra chuyện này.”
Ngừng một chút, thấy ánh mắt lờ đi của Nguyệt Dương, Thiện Mỹ thở dài lại nói tiếp: “Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, cậu không muốn nói mình cũng không ép, nhưng mà cậu biết không anh của mình chưa từng để ai vì anh ấy mà liên lụy, còn nữa cũng chưa từng ra tay với phụ nữ, thật đấy!”
Nguyệt Dương bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, cô lắc đầu cười khổ: “Cậu nghĩ đi đâu đấy, mình có nói anh cậu đánh mình đâu?” Thiện Mỹ ngớ người, lại nhìn nụ cười có chút vui vẻ của Nguyệt Dương đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng mà vẫn thắc mắc vậy lí do tại sao Nguyệt Dương lại nói là vì anh trai mới bị đánh.
Lúc này trước thái độ sốt sắng tò mò của Thiện Mỹ, Nguyệt Dương mới chậm rãi kể hết đầu đuôi câu chuyện. Khi nhắc lại sự việc Chu Thiệu Khiêm đuổi việc đám người đó, Nguyệt Dương chẳng còn cảm giác hả hê như trước, chỉ là cảm thấy một nỗi khó chịu lan tràn trong thân thể. Chiều nay khi trở về phòng làm việc ai nấy cũng nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ dè chừng. Có lẽ vì hành động của Chu Thiệu Khiêm, nên họ đều khẳng định mối quan hệ giữa cô và anh không hề đơn giản chỉ là sếp và nhân viên. Dù không nói nhưng cô biết họ đang rất khinh thường có, nhưng cũng liệt cô vào danh sách không thể đụng vào. Điều này càng làm Nguyệt Dương cảm thấy buồn bực hơn.
Thiện Mỹ nghe đến đây mới hiểu hết sự tình, cô mở một lon bia rót vào ly, rồi cả hai cùng nâng ly uống hết. Vừa đặt cốc xuống Thiện Mỹ đã mở lời: “Uống xong cảm giác thế nào, sảng khoái đúng không?” Nguyệt Dương mỉm cười gật đầu định mở bia uống tiếp ai ngờ Thiện Mỹ ngăn lại: “Khoan, nghe mình nói đã, uống thì uống cả đêm lo gì?
Nguyệt Dương ngừng lại, nhìn Thiện Mỹ chăm chú lắng nghe.
“Nghe cậu nói mình đã hiểu hết vấn đề rồi, cậu nói là do anh mình đặc biệt chiếu cố cậu nên mới vậy, kì thực cái này tớ hình dung được. Lần trước đi ăn cùng nhau thái độ của anh trai dành cho Nguyệt Dương có đương nhiên hiểu rõ. Nhưng mà đã đến nước này Thiện Mỹ nghĩ mình nên vào thẳng vấn đề: “Dương, anh mình có thể là hơi đặc biệt
chiếu cố cậu thật nhưng cũng không phải là người không có đạo lý, rõ ràng là nhận thấy năng lực của cậu nên mới thăng chức cho cậu, ừm... còn chuyện kia cậu cũng đừng bận tâm tới lời người khác, ở công ty nhiều người muốn đối đãi như cậu còn không được, hơn nữa anh ấy cũng là vì quan tâm tới cậu nên mới thể! Hoàn toàn không có ý xấu” Thiện. Mỹ nói xong một tràng dài, còn cảm thấy lý lẽ của mình rất thuyết phục. Cuối cùng chốt lại một câu làm Nguyệt Dương sắc thê thảm: “Nguyệt Dương, mình khẳng định anh trai của mình là một người tốt, nhưng mà sẽ tốt hơn nếu ở bên cậu” Nguyệt Dương nghe xong thì bị sặc đến xây xẩm mặt mày, vị đắng chát cay nồng của bia trào lên đến mũi, làm cô khó chịu vô cùng.
Thiện Mỹ cật lực vỗ lưng cho Nguyệt Dương, thầm nghĩ Nguyệt Dương chính là quá xúc động nên mới vậy. Sau khi Nguyệt Dương cảm thấy bình thường trở lại Thiện Mỹ còn bồi thêm một câu: “Dương cậu biết không, nếu có người đàn ông nào tốt như anh của
mình quan tâm tới mình như vậy, mình sẽ giữ chặt không buông, tốt nhất là ở bên anh ấy hai bốn trên hai bốn” Nói xong còn cười đến sáng lạng. Đột nhiên khoác vai Nguyệt Dương ánh nhìn mờ ám rơi trên cổ tay của cô: “Để mình đoán nhé, tay của cậu là do anh của mình bằng bó đúng không?” Nhìn kiểu băng này chưa tới ba giây Cô đã nhận ra, làm gì có bác sĩ nào băng vết thương kiểu này chứ! Hồi nhỏ Chu Thiệu Khiêm băng vết thương giúp cô vài lần, nên nhìn qua là biết ngay.
Nguyệt Dương bị nói trúng tim đen mặt đỏ đến mang tai, im lặng không nói gì. Còn Thiện Mỹ không biết đã cười đến cái dạng gì.
Lần này Thiện Mỹ khẳng định anh trai của cô - Chu Thiệu Khiêm đã chính thức lọt vào lưới tình của Nguyệt Dương rồi. Xem ra cũng sẽ hao tổn không ít tâm tư vì cô gái này đây.
Hai người đêm nay nói không ít chuyện, quả nhiên men say làm họ quên mất cả muộn phiền buồn tủi, nói đủ chuyện trên trời dưới đất đến nỗi quên cả giờ giấc.
Bởi thế mới nói, người yêu có thể không có nhưng trong những năm tháng ngắn ngủi của cuộc đời nhất định phải có một người bạn thân cùng sẻ chia cùng vui vẻ cùng đau buồn.
Vậy là đến tận hơn mười hai giờ Nguyệt Dương và Thiện Mỹ mới trở về nhà. Nhưng vừa về đến cổng đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang tựa lưng vào ô tô, từ xa chăm chú nhìn những bước chân liêu xiêu của họ. Thiện Mỹ đang vòng tay qua eo Nguyệt Dương hai người vừa đi vừa tựa vào nhau.
Đến nơi, Thiện Mỹ chưa kịp hỏi “tại sao giờ này mà anh còn đứng đây” thì đã bị chất giọng lạnh lùng phẫn nộ của Chu Thiệu Khiêm làm cho sợ hãi: “Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, đã hơn mười hai giờ mới chịu về nhà, đêm hôm thế này hai người lại là con gái, ngang nhiên đi ra ngoài có chuyện gì thì biết làm sao?”
Chu Thiệu Khiêm tức giận đến run người, anh chưa từng có cảm giác lo lắng như vậy, ánh nhìn rơi trên cánh tay đang sưng tấy lên của Nguyệt Dương, mày rậm lập tức nhíu chặt lại: “Dương, tôi dặn em tan làm chờ tôi để đi bệnh viện sao em không chờ, là vì muốn về để đi làm việc này sao?” .
Nguyệt Dương cảm thấy đầu đau như búa bổ, nghe mấy lời phẫn nộ của Chu Thiệu Khiêm lại càng đau đầu hơn, cố định mở miệng nói mấy lời, không ngờ chưa làm gì đã choáng váng ngả về phía trước, cũng may Chu Thiệu Khiêm nhanh trí đỡ cô. Anh hít sâu một hơi, đè nén lại nỗi phiền muộn cáu giận trong lòng, vòng hai tay qua người Nguyệt
Dương bế bổng cố lên. Đôi mắt bất lực quét qua Thiện Mỹ ngụ ý như muốn nói: “Xem việc tốt em làm đi”.
Thiện Mỹ cắn môi cúi đầu theo sau, không dám nói gì. Trên thực tế Nguyệt Dương không phải say đến mất ý thức, chỉ là vừa choáng một xí không may té về phía trước, chưa kịp đứng dậy đã bị Chu Thiệu Khiêm nhấc bổng lên. Cô nhỏ giọng đòi xuống, những tiếng nói vụn vặt thoát ra từ đôi môi kiều diễm đó lại vô tình trở thành bằng chứng cho sự say xỉn của cô. Anh vừa bế cô vừa buông lời trách móc, nhưng vẫn cố tình đi chậm để tránh làm đau vết thương trên tay Nguyệt Dương.