Sự kiện ngã cầu thang của Hà Nguyệt Dương ngày hôm đó chính thức làm cuộc họp hội đồng trong công ty đột ngột chấm dứt. Chu Thiệu Khiêm lúc đó vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi anh không biết đã vượt qua bao nhiêu lần đèn đỏ. Điều đó chứng tỏ sự lo lắng tột độ của anh.
. Cũng may là hôm đó có một y tá đi thang bộ xuống kho lấy đồ, nếu không Nguyệt Dương cũng không biết thế nào.
Nguyệt Dương vì ngất xỉu mà lăn đùng xuống cầu thang, may mắn não bộ và các cơ quan khác không bị tổn thương. Chỉ là chân của cô bị gãy.
Những ngày tháng sau bó bột của Nguyệt Dương chính là những ngày tháng khổ sở và lúng túng. Phòng bệnh cao cấp, chăn ga gối nệm đều được thay mới êm ái sạch sẽ, còn có cả ti vi điều hòa, mọi thứ đều ổn ngoại trừ cô gái trên giường.
Khỏi phải nói, khi bạn phải mang một cái chân bó bột sẽ cực khổ thế nào? Đặc biệt là khi không có ai bên cạnh mà lại muốn xuống giường đi vệ sinh.
Cô đang chậm rãi chuẩn bị ngồi dậy, vừa định với cặp nạng ở đầu giường, cánh cửa im lìm vang lên một tiếng "cạch” rồi mở toang. Chu Thiệu Khiêm bước vào mang theo rất nhiều đồ đạc.
Nguyệt Dương vì giật mình mà đánh rơi một cái nạng, âm thanh giòn giã vang lên. Chu Thiệu Khiêm hốt hoảng bước tới, nhìn Nguyệt Dương đầy lo lắng: “Làm sao?”
Chu Thiệu Khiêm nhìn thấy bộ dạng mặt nhăn mày nhỏ của cô thì không khỏi thắc mắc. Nguyệt Dương cúi đầu cắn môi, cô không nói gì. Chu Thiệu Khiêm lại càng sốt sắng hơn: “Em đau ở đầu nói tôi nghe?” Nguyệt Dương lúng túng lắc đầu. Anh đặt trái cây và nước uống lên bàn.
Anh thấy có cái gì cũng không nói, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bề ngang Nguyệt Dương lên đi thẳng tới trước nhà vệ sinh Nguyệt Dương hốt hoảng hét thành tiếng một hai đòi xuống nhưng khi thấy cánh cửa nhà vệ sinh trước mặt thì mặt mũi không hẹn mà cùng lúc đó lên.
Chu Thiệu Khiêm nhìn ra sự khó chịu của cô, cũng đoán ra được ý tứ trên mặt của Nguyệt Dương. Chỉ là sự nhạy bén của anh vô tình lại làm cho Nguyệt Dương ngượng chín mặt. Trong khi đó, Chu Thiệu Khiêm vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Anh lại bế cô về giường.
Lát sau anh vừa gọt trái cây vừa nói: “Em không cần phải ngại ngùng với tôi, kể từ hôm nay cho tới lúc em tháo bột tôi sẽ ở đây chăm sóc em
Nguyệt Dương nghe xong lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, thật sự không cần, tôi... tôi có thể nhờ y tá hoặc cùng lắm thì thuê người giúp việc, anh không cần phải tới đây.
Cô không biết lấy lí do gì để từ chối, nói nhờ y tá đã không hợp lí rồi làm gì có y tá nào kề cận bên cô mãi chứ. Mà nói đến thuê người giúp việc thú thật tiền chi tiêu tháng này của cô còn rất ít, lấy đâu ra tiền đi thuê người. Với tính cách của Nguyệt Dương thì sẽ
không bao giờ có chuyện cô phiền hà tới ai. Đặc biệt là gia đình, cô không dám nói gì với người thân vì sợ họ lo lắng. Bạn bè thì chỉ có mình Thiện Mỹ là thân thiết, nhưng nghe đâu mấy hôm nay công ty xảy ra chút chuyện nên rất bận rộn. Cô không thể làm phiền. Cô cảm thấy bất lực vì xung quanh chẳng có ai ở bên lúc này. Kể ra cũng có một người, người đó lại còn tự nguyện ân cần chăm sóc cô. Đó chính là Chu Thiệu Khiêm. Tuy nhiên Nguyệt Dương không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Chu Thiệu Khiêm lúc này đã gọt xong một quả táo, anh chậm rãi đưa tới trước miệng cô, ý tứ muốn giúp cô ăn. Nguyệt Dương vừa định đưa tay lên nhưng Chu Thiệu Khiêm lại nói: “Há miệng”
Anh chính là muốn đút cho cô, Nguyệt Dương không còn cách nào khác há miệng nuốt xuống. Hương vị bùi bùi của tác lan tràn trong miệng, giòn tan ngon lành.
Chu Thiệu Khiêm vừa nãy nghe thấy lời từ chối của cô vẫn chưa có biểu hiện gì. Anh cứ nhàn nhã đút miếng này đến miếng khác cho Nguyệt Dương. Trong phòng bệnh lạnh lẽo cũng vì cảnh tượng đó mà ấm áp lên vài phần. Đến khi đã ăn hết một quả, anh dịu dàng hỏi cô: “Có muốn ăn nữa không?”
Nguyệt Dương lắc đầu, anh rót cho cô một cốc nước. Nguyệt Dương nói thầm hai tiếng cảm ơn rồi nhấp một ngụm. Bộ dạng ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Chu Thiệu Khiểm từ từ ngồi xuống, từ đầu tới cuối đều nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình quan tâm. Nguyệt Dương cũng nhìn ra chỉ là cô vội vã lờ đi ánh nhìn đó. Chu Thiệu Khiêm lẳng lặng lên tiếng, thanh âm trầm thấp truyền đến bên tai nhẹ nhàng: “Tôi không muốn để người khác chăm sóc em, vì như thế tôi không yên tâm chút nào” Lời anh nói ra có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Nguyệt Dương nghe xong cảm giác như có một tảng đá đè nặng trước ngực. Rất mệt mỏi.
Nguyệt Dương cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Không phải vì rung động mà là vì bất ngờ. Cô không tin Chu Thiệu Khiêm sẽ nói với cô những lời đó, nhất thời cảm thấy không khí có chút kì quặc.
Cô im lặng như vậy, Chu Thiệu Khiêm lại nói tiếp: “Sự cố lần này cũng một phần do tôi mà ra, chăm sóc em cũng là lẽ thường tình” Anh nói chăm sóc cô cũng là lẽ thường tình, coi như là muốn chịu trách nhiệm. Cô lại thấy Chu Thiệu Khiêm cứ luôn có cái gọi là trách nhiệm với mình. Anh nhìn cánh tay Nguyệt Dương vẫn chưa hết sưng đỏ lại nhìn một chân đang bó bột của cô trong lòng dâng lên một nỗi xót thương khôn nguôi. Anh nói: “Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi sẽ nhanh bình phục thôi, đừng lo lắng quá”.
Lúc này Nguyệt Dương mới bình ổn tâm trạng trở lại, cô hướng Chu Thiệu Khiêm mà nói: “Chu tổng, việc chăm sóc tôi nếu để anh đảm đương thì đúng là quá phiền phức, ngã cũng là tôi tự ngã, anh không cần phải áy náy, hơn nữa anh cứ đến đây thế này việc công ty lại không ai tiếp quản, hà tất phải làm như thế!”
Chu Thiệu Khiêm lắng nghe giọng nói đều đều của cô bên tai, anh nắm lấy bàn tay cô, Nguyệt Dương lại vô thức rút tay ra. Anh lại cầm lấy tay cô lần nữa, lần này càng giữ chặt hơn.
“Nguyệt Dương tôi nhận thấy em luôn bướng bỉnh như vậy, em càng như thể bản. thân càng mệt mỏi hơn thôi, cứ thử thoải mái một lần đón nhận sự quan tâm của tôi đâu có mất mát gì?”.
Chu Thiệu Khiêm vừa nói vừa ôn nhu nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau lại như đang xoáy sâu vào đối phương. Câu nói “em cứ thử thoải mái đón nhận sự quan tâm của tôi một lần đầu có mất mát gì” cứ liên tục vang lên trong đầu cô.
Lúc này mỗi người lại mang một suy nghĩ riêng.
Nguyệt Dương lại đuổi theo nghi hoặc của mình: “Rút cuộc Chu Thiệu Khiêm có bao nhiêu cố chấp? Cuối cùng là vì cái gì mới dụng tâm với cô như vậy?”
Còn anh lại nghĩ: “Sau cùng vì cái gì mà cô luôn tránh né anh như vậy?”
Có một sự thật là cho dù cô có từ chối hay không từ chối, Chu Thiệu Khiêm vẫn đều đặn đến đây mỗi ngày để chăm sóc cô. Anh chưa từng chăm sóc ai chu đáo như vậy, và cũng chưa từng biết thì ra chăm sóc một người cũng có thể vui vẻ đến thế.