Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, cuộc sống lại bình lặng trôi qua. Chu Thiệu Khiêm chuyển đến sống cạnh nhà Thiện Mỹ cũng được một tuần. 

Không thể phủ nhận không gian ở đây rất tuyệt. Chính là rất phù hợp với những người thích yên tĩnh và muốn thư giãn sau những giờ làm việc mệt mỏi như anh. 

Thiện Mỹ dạo gần đây rất bận bịu với việc mở công ty, anh cũng đã xem qua các hồ sơ kế hoạch và ra tay hỗ trợ cho Thiện Mỹ một chút tài nguyên, xem như chỉ cần mọi việc ổn thỏa là có thể bắt đầu. 

Thiện Mỹ là một cô gái xinh đẹp, có tri thức học sâu hiểu rộng, gia thể hiển hách, tính tình lại vui ve cởi mở. Không ít chàng trai làm đủ cách để theo đuổi Thiện Mỹ. 

Có một cô em gái hoàn hảo như thể anh đương nhiên không khỏi lo lắng. Điều Chu Thiệu Khiêm lo lắng đó chính là sợ Thiện Mỹ không may gặp phải một người đàn ông không tốt. Thiện Mỹ tuy thông minh nhanh nhẹn nhưng vẫn có chút nông cạn, hiếu thắng. Điều này lại làm anh nhớ tới Hà Nguyệt Dương. Cô gái này nhìn có vẻ an ổn lại khá trầm tĩnh, nhưng lại chín chắn thấu đáo hơn Thiện Mỹ rất nhiều. 

Thiện Mỹ từng yêu Hoàng Long là bạn thân của Chu Thiệu Khiêm. Một đoạn tình êm đẹp giữa đôi nam thanh nữ tú đến nhanh và đi cũng nhanh. Nói nhanh thì cũng không hẳn, chỉ là bản thân người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tình cảm sâu đậm nồng nàn như vậy, sao có thể chỉ một ngày nói dứt là dứt. Hoàng Long lại chính là người mở lời chia tay. Chu Thiệu Khiểm không rõ lí do là gì, nhưng anh biết sau khi chia tay, dù ngoài mặt em gái mình vẫn tỏ ra bình thường nhưng bên trong ánh mắt nụ cười đã mất đi nét vui vẻ hoạt náo ngày nào. Đã có lần về nhà anh thấy Thiện Mỹ trốn trong phòng khóc lóc đến đáng thương. Anh không hỏi nhưng cũng biết lí do, đó còn không phải vì Hoàng Long hay sao. Hoàng Long là một người đàn ông tốt về mọi mặt. Anh còn nhớ ngày đó khi mở lời nói với Hoàng Long: “Cậu có thật sự yêu Thiện Mỹ không? Thiện Mỹ là em gái của tôi, chí ít cậu cũng nên biết chừng mực không nên đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn” . Khi đó hai người họ vẫn còn bên nhau. Hoàng Long trả lời thế nào anh vẫn còn nhớ: “Tôi yêu Thiện Mỹ, hoàn toàn không phải đùa giỡn như cậu nghĩ” 

Hoàng Long là người chính trực, chưa bao giờ là lời nói dối. Lúc đó Chu Thiệu Khiêm tin tưởng câu nói đó của cậu ta. Cho đến một thời gian sau không biết vì lí do gì, Hoàng Long lại chia tay với Thiện Mỹ. Tối hôm qua, Chu Thiệu Khiếm gặp Hoàng Long ở nhà hàng Rose. Hai người gặp nhau chỉ gật đầu với nhau. Lát sau khi anh ra bãi đỗ xe lại tình cờ nhìn thấy Hoàng Long. Cậu ta đến bắt chuyện cùng Chu Thiệu Khiêm. 

Chu Thiệu Khiêm cũng không thể làm ngơ. Chuyện cũng qua rồi, tình cảm anh em bạn bè cũng không thể vì thế mà cắt đứt. Chỉ là nhìn thấy Hoàng Long anh lại nhớ đến quãng thời gian buồn tủi của Thiện Mỹ, trong tâm có chút không thoải mái. 

Hoàng Long mở lời: “Khiêm, cậu về nhà sao?” Chu Thiệu Khiểm không nhanh không chậm ừ một tiếng, ngừng một chút rồi lại tiếp 

lời: “ Cậu cũng về sớm đi, không còn sớm nữa” 

Hoàng Long nghe xong cũng gật đầu, sau đó lại rơi vào trầm mặc. 

Hai người đàn ông lịch lãm đứng trước bãi đỗ, cả hai đều dựa vào cửa xe. Hoàng Long châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra một làn khói hoàn mỹ. Bộ dạng phong trần cổ tích. Ánh mắt nhìn xa xăm. 

Chu Thiệu Khiểm không nói gì, nhìn gói thuốc đưa tới trước mặt mình, anh cất giọng: “Từ bao giờ cậu lại có thói quen hút thuốc thế?” Chu Thiệu Khiểm nhìn Hoàng Long, cũng không nhận lấy gói thuốc đang lưng chừng trên tay Hoàng Long. 

Cậu ta cũng thu tay về, lại nhả ra một làn khói mờ ảo, Chu Thiệu Khiêm vô thức nhíu mày. Anh không thích thuốc lá, lại càng không thích bộ dạng sầu não của Hoàng Long giờ này. 

Một lúc lâu Hoàng Long mới ném mạnh điếu thuốc xuống đất, mũi giày bóng loáng hung hăng nghiền nát nó, anh thở dài: “Cậu hỏi tôi bắt đầu hút thuốc khi nào đúng không, chính là từ lúc chia tay với Thiện Mỹ”. Thanh âm phảng phất nét buồn bã u ám. 

Chu Thiệu Khiêm mỉm cười, nhưnh ánh mắt lại chẳng có nét vui vẻ nào: “Đừng đem bộ dạng này ra nói chuyện với tôi, nếu không tôi lại nghĩ cậu đang hối hận đấy”. 

Hoàng Long liếc nhìn Chu Thiệu Khiêm bên cạnh đang nhìn anh bằng đôi mắt trào phúng, anh đáp: “Không hối hận, mà chính là... rất hối hận”. Ánh mắt Hoàng Long cũng mơ hồ nương theo làn khói xám. Gió đêm lướt qua nơi nào đó, lại để lại trong lòng người ta một nỗi lạnh lẽo cô tịch. 

Chu Thiệu Khiêm cất giọng băng lãnh, sắc mặt đã u ám thêm vài phần: “Muộn rồi, Hoàng Long có lẽ cậu không biết hai từ hối hận nó vô nghĩa thế nào trong tình yêu? Chính cậu đẩy em gái tôi đi giờ lại bày ra bộ mặt đó, tôi nên nghĩ gì đây?” . 

Hoàng Long nghe xong thì cười chua chát, đúng vậy, hai từ hối hận chẳng có ý nghĩa gì, anh và Thiện Mỹ cũng chẳng thể quay lại. Nhưng hối hận vẫn chính là hối hận, anh yêu Thiện Mỹ, rất yêu, bây giờ vẫn còn yêu. Thiện Mỹ người con gái đó còn đẹp hơn cả vì tinh tủ trên bầu trời kia, cô luôn tỏa sáng như vậy, còn anh chỉ là bầu trời đêm, vì cô mà thêm rực rỡ. 

Một phút lầm lỡ, quay trở lại bỗng nhận ra cả hai đã trở thành người dưng. 

Một lúc sau khi khoảng không đang còn yên ắng, Hoàng Long đột nhiên vui vẻ đổi đề tài: 

“Gần đây tôi nghe nói cậu chuyển đến sống ở Highland đúng không? Đúng là đại gia có khác, muốn liền có ngay nhà mới” 

Chu Thiệu Khiêm ừm một tiếng, xoay người đang chuẩn bị bước vào bãi đỗ xe lại nghe thấy giọng nói luyến tiếc của Hoàng Long: “Có phải Thiện Mỹ cũng ở đó đúng không?” 

Chu Thiệu Khiêm im lặng không lên tiếng. Hoàng Long vỗ vai Chu Thiệu Khiêm, mỉm cười nói: “Cậu không định tổ chức tân gia sao, tôi cũng muốn ghé thăm nhà cậu xem thử thế nào được chứ?” Hoàng Long cười, anh cảm thấy biểu cảm trên mặt Chu Thiệu Khiêm vừa mới dãn ra đã lập tức căng thẳng trở lại. Chu Thiệu Khiếm liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, anh gạt tay Hoàng Long ra. 

Chu Thiệu Khiêm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Long: “Nếu cậu muốn tới là vì lí do như cậu nói thì tôi hoan nghênh, còn nếu vì lí do khác ...” Anh ngừng một chút rồi lạnh lùng 

cất giọng: “Xin lỗi... tôi không tiếp” 

Sau đó, Chu Thiệu Khiêm bước đi, bỏ lại Hoàng Long cô quạnh đứng một mình. 

Vài giây sau, một chiếc xe phóng vượt qua mặt Hoàng Long, là xe của Chu Thiệu Khiêm. Chiếc xe rất nhanh đã mất hút trong bóng đêm. 

Gió đêm lạnh lẽo gào rít ngoài cửa cũng không làm giảm đi nguồn nhiệt trong xe. 

Chu Thiệu Khiêm cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hoàng Long là người anh em tốt của anh, Thiện Mỹ lại là em gái duy nhất của anh. Chỉ vì một thứ gọi là “tình yêu” mà bất giác quan hệ giữa bọn họ trở nên phức tạp. Anh cảm thấy yêu chính là tình cảm khó lí giải nhất. 

Có lẽ sẽ không có gì đau bằng việc sau khi chia tay lại nhận ra trong tim mình vẫn còn cảm giác yêu người đó. Dù cho chẳng còn ở bên nhau vẫn tha thiết yêu mù quáng. 

Trực giác của một người đàn ông cho anh biết Hoàng Long vẫn còn yêu Thiện Mỹ. Còn em gái của anh, Thiện Mỹ dù bên ngoài chẳng biểu lộ gì nhưng chỉ cần anh nhắc tới cái tên Hoàng Long, trên mặt lại mất vẻ tự nhiên. 

Anh cũng không muốn Thiện Mỹ dây dưa với Hoàng Long nữa, vì có chăng thì một lần tan nát đã quá đủ rồi. 

*** 

Trời về khuya, ngoài kia sau lớp kính trong suốt là thành phố ngập chìm trong bóng đêm và ánh đèn xa hoa. Chu Thiệu Khiêm nâng ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sóng sánh lắc lư nhẹ nhàng. 

Chỉ một mình anh trong căn phòng rộng lớn này, bất giác anh lại cảm thấy cô đơn. Từ sau đêm đó, mỗi lần về nhà nhìn chiếc giường lớn anh lại nhớ đến bóng dáng của Nguyệt Dương. 

Chẳng biết từ bao giờ, cô gái đó lại trở nên đặc biệt với anh như thế. 

Hoàng Long vì Thiện Mỹ mà muốn đến nhà anh, còn anh lại vì Nguyệt Dương mà chuyển tới đây. 

Suy cho cùng đều là vì phụ nữ, đàn ông luôn dễ dàng mất kiểm soát. 

Kì thực anh hiểu bản thân mình đối với Nguyệt Dương đã bắt đầu nảy sinh cảm xúc. Là cảm xúc gì chính anh là người hiểu rõ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK