"Anh đừng nhìn nữa”
Một câu nói của Hà Nguyệt Dương làm biểu tình trên mặt Chu Thiệu Khiểm nhất thời cứng đờ, sau đó khóe miệng lại ung dung kéo lên một đường cong hoàn mỹ. Ánh mắt vẫn không di chuyển khỏi người cô, anh không những không tức giận mà biểu tình trên mặt còn lộ rõ sự hứng thú.
“Phụ nữ ngại ngùng cũng có thể đáng yêu đến vậy sao?” Anh thầm nghĩ, rồi không nhanh không chậm nói một câu: “Những thứ không nên nhìn tôi cũng đã nhìn qua, em còn lo lắng làm gì?”.
Nghe xong câu đó khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô càng thêm đỏ hơn, vành tai và hai má nóng phừng phừng. Hai tay không biết làm gì xấu hổ vòng trước gối ôm chặt cơ thể, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên.
Cô và Trần Tuấn ngày trước yêu nhau hai người dù có nắm tay, có hôn môi, nhưng loại chuyện này chưa từng xảy ra.
Dù cho Trần Tuấn có đôi lần ngỏ ý, nhưng luôn bị thái độ tránh né của cô làm cho mất hứng. Hơn nữa cô cũng đã nói trực tiếp với anh:
“Em xin lỗi, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này trước khi kết hôn, anh có thể hiểu cho em không? Em luôn cho rằng trình tự hoàn mỹ nhất là yêu đương, kết hôn, rồi mới sinh con, trật tự này không nên đảo lộn, còn nếu anh không thích... thì..”
Lúc đó cô còn chưa nói xong Trần Tuấn đã ôm cô, bàn tay vỗ nhẹ đều đều sau lưng, anh nói rằng:
“Anh hiểu mà... Vậy nên anh sẽ cưới em”.
Cô cũng không trông chờ câu nói đó thành hiện thực nhưng ít nhiều vẫn mong đó là lời nói chân thành. Nhưng thật không ngờ, một thời gian sau hai người đã hai ngả.
Lời nói chưa kịp thực hiện người đã vội đi. Và hiện tại, cô còn đang trong tình cảnh dở khóc dở cười này nữa. Cái cố gìn giữ bao năm cuối cùng đã mất đi bởi một người đàn ông khác. Đó lại chính là sếp của chính mình - Chu Thiệu Khiêm.
Tình huống trước mắt không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa. Lúc này đây, Nguyệt Dương chỉ ước mình biến mất khỏi đây nhanh nhất, nhưng trước hết cô cũng cần có một bộ áo quần nghiêm chỉnh để mặc.
Nguyệt Dương cúi gằm mặt lí nhí nói: “Ở đây... có quần áo phụ nữ không? Tôi... tôi... muốn.” Cô còn đang ấp úng thì Chu Thiệu Khiêm đã lên tiếng: “Tôi sống một mình thì làm gì có quần áo phụ nữ chứ!”
Cô nghe thấy vậy thì nhất thời lúng túng. Không khí trong phòng càng thêm ngượng ngập. Cuộc đời của Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này.
Lúc đó cô còn định nói "người yêu, hay mấy cô tình nhân của anh chẳng lẽ tới đây cũng không để lại bộ quần áo nào sao”, bởi lẽ theo như cô thấy thì Chu Thiệu Khiêm rõ ràng là người đàn ông có xu hướng xé rách áo quần phụ nữ không thương tiếc thì chí ít khi tới đây làm việc đó cũng phải để lại vài bộ chứ.
Nhưng rồi cô cũng im lặng. Đã nói không có rồi thì đành chịu thôi, tình nhân gì đó của Chu Thiệu Khiểm có thể không thích bỏ áo quần tại đây. Vậy thôi! Cuộc sống luôn tiềm ẩn những điều trớ trêu như vậy mà.
Một lúc sau, Hà Nguyệt Dương không còn cách nào khác phải lấy một chiếc áo sơ mi của Chu Thiệu Khiêm mặc vào.
Sau khi thay xong, đi ra khỏi phòng tắm đến nhìn cũng không thèm nhìn người trên giường một cái, cô trực tiếp cầm túi xách đi ra cửa. Đương nhiên chưa đi được ba bước đã nghe thấy tiếng Chu Thiệu Khiêm gọi cô. Cô cũng không dừng lại, nhanh chân đi xuống cầu thang.
Chu Thiệu Khiêm rất nhanh đã đuổi kịp cô, bàn tay anh níu chặt cổ tay của Hà Nguyệt Dương. Một động tác đã xoay cả người cô lại đối diện với nửa người trần của anh
Chu Thiệu Khiêm lúc này chỉ vừa mới mặc một chiếc quần dài, thì đã vội vàng đuổi theo cô.
Làm sao anh có thể để cô cứ như vậy mà đi?
Đồng ý hai người không phải trong quan hệ nam nữ yêu đương nhưng đã làm chuyện mà bao người yêu đương khác thường làm thì anh sẽ không để cô đi như vậy. Đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm, Hà Nguyệt Dương cái tên này từ trước anh đã có ẩn tượng. Nay xảy ra chuyện này cái nhìn của anh đối với cô mà nói đã không thể dùng mối quan hệ giám đốc và nhân viên để diễn tả.
Khi đối diện với ánh nhìn lúng túng sợ hãi của cô, anh mơ hồ thấy phần da thịt đỏ au lấp ló sau cổ áo sơ mi đầy mị hoặc, tố giác sự điên cuồng của anh tối qua.
Ánh nhìn của Chu Thiệu Khiêm lần nữa làm Hà Nguyệt Dương khó chịu, cô dùng một tay còn lại túm chặt cổ áo, tay kia cũng vùng vằng thoát ra. Nhưng lực từ tay của Chu Thiệu Khiêm quá mạnh làm cô muốn cũng không giằng ra được.
Cô vùng vằng một hồi nhưng cũng vô ích, đôi mắt phẫn nộ nhìn Chu Thiệu Khiêm, đáp lại ánh nhìn không vừa ý đó là câu nói nhỏ nhẹ của anh:
“Tôi nghĩ tôi và em cần nói chuyện.” Nguyệt Dương nghe xong câu đó thì trong lòng càng khó chịu hơn nữa.
Nguyệt Dương không muốn nói gì với Chu Thiệu Khiêm. Cô cũng là phụ nữ trưởng thành rồi, không phải là con gái mới lớn, thất thân lại kêu khóc ỉ ôi. Hơn nữa chuyện này xem như là một tai nạn ngoài ý muốn. Cô không trách Chu Thiệu Khiêm, chỉ trách chính mình quá phóng túng.
Nên điều cô muốn chính là kết thúc và để chuyện này trôi qua một cách êm đẹp. Hà Nguyệt Dương cau mày nói: “Tổng giám đốc, xin buông tay” Anh lúc này mới đối diện với ánh mắt của cô. “Em cứ như vậy mà đi sao?” “Anh buông tay trước đã, anh làm tôi đau”. Nghe tiếng “đau” của cô anh lập tức buông ra, Chu Thiệu Khiêm hơi bất ngờ vì nhìn
Có trời mới biết Hà Nguyệt Dương bước ra khỏi căn hộ của Chu Thiệu Khiêm khổ sở như thế nào? Cô mang một chiếc áo sơ mi của đàn ông ra ngoài, trên người lại nhếch nhác luộm thuộm, dáng vẻ đó thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường. Nguyệt Dương không thể làm gì khác ngoài việc cúi gằm mặt và bước nhanh hơn.
Mỗi bước đi lại truyền tới cảm giác đau nhức đến run người. Trên cổ lại đầy vết xanh tím, trong lòng càng oán giận Chu Thiệu Khiêm. Cô cũng thầm mong nhanh nhanh về đến nhà, cũng sắp trễ giờ làm rồi. Bộ dạng này mà đi trễ càng thu hút sự chú ý, dù cho có thay áo quần đi nữa dấu vết trên cổ phải giải thích thế nào đây?
Đã lo lắng đến vậy rồi mà khi bước vào thang máy lại thêm một chuyện “thú vị” nữa xảy ra. Một bé trai đã nhìn cô rồi hỏi mẹ: "Sao cô ấy lại mặc áo sơ mi giống bố vậy mẹ”.
Cô không nghe rõ người mẹ đó nói gì vì giọng nói rất nhỏ, nhưng cô thấy bàn tay người phụ nữ đó che mắt con trai mình lại không quên tặc lưỡi tỏ vẻ khinh thường nhìn cô.
Hà Nguyệt Dương không biết làm gì ngoài việc cúi đầu nhìn ngón chân, hai tay thì túm chặt cổ áo. Thái độ đó cũng đúng thôi, dáng vẻ này của cô rõ ràng rất không có chút đứng đắn nào, cái tặc lưỡi kia là bao nhiêu lời khinh thường muốn nói.
Bỗng chốc Nguyệt Dương cảm thấy như tủi nhục xấu hổ hơn!
Đến khi đi ra khỏi thang máy, cô còn định nhanh chóng gọi xe rồi về nhà nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Cô vừa đi ra khỏi thang máy đã bị tiếng kêu của người phía sau làm cho hoảng hốt. Giọng nói đó vừa vang lên đã làm cho bước chân của cô khựng lại. Cô nhận ra đó là giọng nói của Trần Tuấn - bạn trai cũ của cô.
Hai tại đột nhiên nóng phừng lên, dáng vẻ lúng túng xấu hổ không dám quay mặt lại.
Cô không ngừng cầu mong là mình nghe lầm. Nhưng không thể nào làm được, Trần Tuấn vừa gọi tên cô còn đang bước đến gần.
Có ngàn vạn tình huống để gặp lại nhau nhưng tại sao ông trời lại để cho cô gặp lại anh trong trong tình huống này chứ?