Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước ngày mai, theo như yêu cầu của Trúc Lam thì cô phải hoàn thành bản kế hoạch và đem lên phòng để Chu Thiệu Khiêm phê duyệt. Hơn ba giờ chiều, Hà Nguyệt Dương cuối cùng cũng làm xong bản kế hoạch. Cô dụi dụi mắt mệt mỏi, thở dài một hơi. Làm xong rồi, lại có chuyện hay chờ cô. Đó chính là phải lên gặp Chu Thiệu Khiêm. 

Từ sáng hôm ấy, Nguyệt Dương cũng không chạm mặt anh nữa, chỉ cần nghe đến ba chữ Chu Thiệu Khiêm tim cô lập tức đập mạnh, nhanh chóng nó đi. Bây giờ xem như muốn tránh cũng tránh không được. 

Tầm năm phút sau, Nguyệt Dương có mặt ở tầng 5, chỉ còn cách cửa phòng giám đốc vài ba bước chân tim cô lại muốn nhảy ra ngoài. Cửa phòng không khóa, tới nơi, cô định đưa tay lên gõ cửa rồi mới vào. Nhưng bàn tay chưa kịp đưa lên, cô bất ngờ khựng lại khi thấy bóng dáng một cô gái nào đó đang bóp vai cho Chu Thiệu Khiêm. Mái tóc phủ xuống một bên mặt, nhưng chỉ nhìn lướt qua cũng cảm thấy sự xinh đẹp, quyến rũ. Nguyệt Dương hơi bất ngờ, cô đột ngột xoay người lại, thầm nghĩ mình tới không đúng lúc. 

. Nhưng cô vừa xoay lưng lại đã nghe thấy tiếng Chu Thiệu Khiêm gọi cô: “Nguyệt Dương” Cô không còn cách nào khác, đành phải quay người lại, đối diện với Chu Thiệu Khiêm. Nếu cánh cửa không mở toang, cũng không xảy ra tình huống khó xử này. 

Nguyệt Dương thầm nghĩ cô gái xinh đẹp kia chắc chắn sẽ oán trách cô vì làm hỏng không gian riêng tư của bọn họ. Nhưng không ngờ rằng khi Nguyệt Dương vừa bước tới bàn làm việc đã nhìn thấy cô gái trước mắt đang há hốc miệng nhìn cô, thậm chí còn chạy tới ôm lấy Nguyệt Dương cứng ngắc, Nguyệt Dương bị hành động của cô gái làm cho quên mất phản ứng. Tập tài liệu trong tay cũng theo đà rớt xuống. 

“Nguyệt Dương, Nguyệt Dương, trời ơi không ngờ lại gặp cậu ở đây!”. 

Sau cái ôm thắm thiết là lời nói vui vẻ hào hứng của cô gái xinh đẹp đó, Nguyệt Dương lúc này mới hoàn hồn nhìn kĩ dung mạo cô gái trước mặt. Sau đó chính cô cũng cảm thấy bất ngờ, thậm chí là xúc động. Thì ra là Chu Thiện Mỹ bạn thân chí cốt thời đại học của cô. Hà Nguyệt Dương không ngờ sẽ gặp lại Chu Thiện Mỹ ở đây, rất lâu không gặp cô gái này càng xinh đẹp và sắc sảo đến nỗi cô suýt không nhìn ra. Trên người lại tỏa ra nét quyến rũ lạ thường. 

Tình cảnh hai cô gái mừng rỡ gặp lại nhau khiến cho Chu Thiệu Khiêm ngồi trên ghế cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh chăm chú nhìn nụ cười rực rỡ của Nguyệt Dương, rồi lại nhìn em gái mình cứ quấn lấy Nguyệt Dương trong lòng bỗng nảy sinh một cảm xúc kì lạ. Chính là nhìn thấy cảnh này trong lòng bất giác cũng vui vẻ. 

Chu Thiện Mỹ hào hứng đến nỗi cứ ôm lấy Nguyệt Dương không buông: “Nguyệt Dương, có biết tớ nhớ cậu đến thế nào không, cậu không biết đâu, tớ tìm cách liên lạc với cậu rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại, không ngờ hôm nay nhờ anh trai tớ mà lại được gặp cậu”. 

Hà Nguyệt Dương nghe đến hai chữ "anh trai” trong lòng bỗng nảy sinh ngờ vực: 

“Anh trai? Ý cậu là chu tổng sao?” Hà Nguyệt Dương lúc nãy còn tưởng là... thật không ngờ cô lại đặt ra giả thiết hoang đường này. 

Chu Thiện Mỹ nắm lấy tay cô, cười ra tiếng, nói: 

“Chứ còn gì nữa, vẻ mặt của cậu là gì đây, lúc nãy còn định bỏ đi, không phải là cậu nghĩ tớ là... haiza, cậu nghĩ quá sai rồi đấy” Chu Thiệu Khiêm nghe xong, động tác trên tay có chút khựng lại, xem ra thái độ lúc nãy của cô thì đúng thật là nghĩ anh như vậy. Anh lắc đầu cười khổ. Hình tượng của anh trong mắt cô có vẻ không đẹp đẽ lắm nhỉ? 

Hà Nguyệt Dương bối rối phủ nhận: 

“Mình không có ý đó, chỉ là mình nghĩ tổng giám đốc đang bận nên định lát nữa quay lại, cậu đừng hiểu lầm” 

Thiện Mỹ cũng không bận tâm mà chỉ lôi kéo Hà Nguyệt Dương tới trước mặt Chu Thiệu Khiêm, hân hoan giới thiệu Nguyệt Dương là chị em tốt của mình, một hai yêu cầu Chu Thiệu Khiêm phải chiếu cố Nguyệt Dương. Bao năm rồi cá tính hiếu thắng, vui vẻ, nhiệt tình của cô gái này vẫn không thay đổi. 

“Anh hai, Nguyệt Dương là chị em tốt nhất của em đấy, anh tuyệt đối không được ức hiếp cô ấy, nếu không em không tha cho anh đâu” 

Hà Nguyệt Dương nghe xong câu đó, trong đầu thầm nghĩ nếu Chu Thiện Mỹ biết chuyện của cô và anh thì sẽ có phản ứng thế nào. 

Cô còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy giọng nói của Chu Thiệu Khiêm: “Câu này em nên nói với chính mình thì hay hơn, anh không có thói quen ức hiếp người khác” 

Thiện Mỹ nghe xong câu đó, nhất thời không biết đáp trả thể nào, phụng mặt nói với Nguyệt Dương: 

“Cậu xem, mình chính là đứa em gái bất hạnh nhất thế gian, anh ấy chẳng bao giờ chịu nhường mình một câu, vì cái tính đó mà anh mình mãi không có bạn gái” Nói xong, Thiện Mỹ còn làm mặt xấu với Chu Thiệu Khiêm. 

Nguyệt Dương mỉm cười, xem ra hai anh em nhà Thiện Mỹ quan hệ rất tốt, cách trò chuyện cũng tự nhiên, gần gũi như vậy. Trước mặt em gái mình thì ra Chu Thiệu Khiêm cũng có phong thái dễ gần, vui vẻ như vậy. Ngày trước cô vẫn thường nghe Thiện Mỹ nhắc về anh trai của mình với giọng điệu sùng bái hâm mộ: “Anh trai tớ rất giỏi, bài luận của cậu để tớ đưa anh trai tớ xem thử, không chừng sẽ giúp cậu chỉnh sửa vài chỗ, sau đó nộp lên cũng chưa muộn, anh tớ hơi bị siêu đấy”. 

Và đúng là siêu thật, bài luận của cô sau khi được sự hỗ trợ gián tiếp của anh trai Thiện Mỹ thì đạt điểm tối đa. Cũng không ngờ, anh trai tài giỏi của Thiện Mỹ lại chính là Chu Thiệu Khiêm. Đúng thật là trùng hợp đến bất ngờ. 

Cô còn đang bần thần thì bất ngờ bả vai bị lay mạnh: 

“Nguyệt Dương, cậu sao vậy, hả, sao tự nhiên đờ người ra thế, hình như sắc mặt không tốt đúng không?” 

Sắc mặt của cô đúng thật là không tốt, có lẽ là do làm việc cả bữa trưa thêm cả bệnh nhức đầu nên cô cảm thấy không khỏe. Cô trả lời: “Không sao, mình chỉ hơi đau đầu một chút thôi” 

Thiện Mỹ nghe xong cũng hơi lo lắng, dặn dò cố nghỉ ngơi cho tốt. Sau đó thì điện thoại reo, cô ấy nhanh chóng ra ngoài nhận điện thoại, để lại trong phòng chỉ còn Chu Thiệu Khiêm và Hà Nguyệt Dương. Không khí hơi mất tự nhiên vì không còn tiếng cười nói vui vẻ của Thiện Mỹ nữa. Nguyệt Dương hơi bối rối một chút rồi lập tức cầm bản kế 

hoạch đặt trên bàn làm việc của Chu Thiệu Khiêm: “Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch của công ty trong tháng tới, tôi vừa làm xong, mời anh xem qua”. 

Chu Thiệu Khiêm cầm tập tài liệu, đặt xuống bên cạnh, không lật ra xem mà nhìn cô nói: “Nguyệt Dương, em không khỏe sao?” 

Nguyệt Dương hơi bất ngờ trước câu hỏi của Chu Thiệu Khiêm, nhưng rồi cũng chậm rãi trả lời: “Tôi không sao, cảm ơn tổng giám đốc quan tâm”. 

Sau đó, Chu Thiệu Khiêm nói rằng sắc mặt của cô rất kém, anh ta nói cô chờ một chút, rồi đi vào căn phòng phía sau lưng. Thiện Mỹ vẫn chưa vào, Hà Nguyệt Dương đợi một lúc thì thấy Chu Thiệu Khiêm trở ra, trên tay cầm một túi thuốc đưa tới trước mặt cô. 

“Đây là thuốc bổ, rất tốt cho người hay mệt mỏi đau đầu, tôi nghĩ em cần nó” 

Hà Nguyệt Dương còn chưa kịp từ chối thì thấy Thiện Mỹ đang bước vào, cô vội vã cầm lấy, nắm chặt trong tay không để Thiện Mỹ thấy. Cô không hiểu sao mình lại có thái độ chột dạ như vậy, chỉ là cô sợ bị Thiện Mỹ hiểu lầm. 

Sau khi Thiện Mỹ vào phòng thì nói vài câu với Chu Thiệu Khiêm, Hà Nguyệt Dương nghe xong mới biết thì ra Chu Thiện Mỹ chuẩn bị mở công ty riêng nên tới đây nhờ anh trai hỗ trợ đôi chút. Cô thầm ngưỡng mộ Thiện Mỹ, đúng thật cái tên đi đôi với con người, xinh đẹp lương thiện, đã thế còn tài giỏi, quan trọng là có một người anh trai xuất sắc như Chu Thiệu Khiêm. Đúng thật là rất may mắn! 

Sau khi rời khỏi phòng Chu Thiệu Khiêm, cô và Thiện Mỹ nói với nhau vài lời rồi quyết định tan làm sẽ đi ăn cơm cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK