Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn thấy xe cách công ty tầm hơn mười mét, Nguyệt Dương lên tiếng : “Dừng xe”. 

Chu Thiệu Khiêm nghe thấy chất giọng khàn đặc của cô thì nhanh chóng đạp phanh. Xe vừa dừng, Hà Nguyệt Dương đến một câu cũng không nói vội vã mở cửa bước xuống, lao đầu chạy về phía trước. 

Chu Thiệu Khiêm nhìn thấy hành động của cô thì cũng lập tức ra ngoài đuổi theo. Lúc trên xe anh thấy cô liên tục cúi đầu, đôi vai thỉnh thoảng lại run lên vài cái, anh đoán cô đang khóc. 

Quả nhiên vừa bắt lấy cánh tay của Nguyệt Dương anh xoay người cô lại thì nhận ra đúng là đang khóc thật. Mắt mũi đều đỏ lên trông rất đáng thương. 

Chu Thiệu Khiêm nắm chặt bàn tay đang vùng vằng của cô, lên tiếng dỗ dành: “Đừng khóc, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không thể thay đổi được, em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm” 

Hà Nguyệt Dương nghe xong câu đó càng khóc lợi hại hơn. 

Cô cảm thấy chẳng hề thoải mái hơn một chút nào trước lời an ủi đó. Thậm chí càng cảm thấy bất lực hơn, vì anh ta nói đúng, chuyện đã xảy ra rồi khóc cũng đâu có thay đổi được gì. 

Cô cũng đã mất đi trinh tiết, cũng bị Trần Tuấn biết, và chuyện xấu hổ lúc nãy cũng đã xảy ra rồi. Không có gì thay đổi được! 

Chu Thiệu Khiêm không biết làm gì trong tình huống này. Rõ ràng anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm, cũng đã dỗ cô rồi, nhưng chẳng hề có tác dụng. Nguyệt Dương càng cố thoát khỏi sự khống chế của anh hơn. Nhưng anh vẫn không thả ra, bỗng phía sau truyền tới một tiếng còi xe. Anh vừa bị phân tâm thì Hà Nguyệt Dương đã bỏ chạy về phía trước. 

Sáng hôm sau, Hà Nguyệt Dương tỉnh dậy chuẩn bị đi làm. Tối hôm qua sau khi tan làm, về nhà nằm li bì đến sáng, cô cảm thấy có chút đau đầu. Có thể là do hôm trước mệt mỏi quá. 

Vậy là sáng nay cô đành phải vác tấm thân mệt mỏi đến công ty, thầm mong sẽ không có chuyện gì làm cô phải mệt mỏi hơn nữa. 

. Nhưng vừa ngồi vào bàn làm việc, cô đã thấy Trần Kim Yến từ đầu bước vào, hung hăng tới chỗ cô ném một xấp tài liệu lên bàn, phừng phừng lửa giận nói: 

“Hà Nguyệt Dương cô lại đi làm trễ phải không, sáng hôm qua vừa trễ bây giờ lại trễ, đã thể suốt ngày trưng cái bộ mặt gương mẫu cho người khác xem, cô nhìn đi, bản kế hoạch này cô đã làm gì đây, tất cả số liệu đều sai sót, hại cả phòng phải bị khiển trách, cô giải thích sao đây, hả?” 

Nguyệt Dương vốn dĩ đang rất đau đầu, nghe một tràng gay gắt cáu giận của Kim Yến cô vừa mệt mỏi vừa khó hiểu. 

Kim Yến lại chỉ là một nhân viên bình thường lại cả gan dám dùng giọng điệu lên lớp 

với cô. Không tức giận mới là chuyện lạ. Hà Nguyệt Dương đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt phì phò lửa giận của Kim Yến: 

“Cô xem lại cách nói chuyện của mình, thứ nhất tôi đi trễ hay đi sớm cũng không đến lượt cô nói, thứ hai bản kế hoạch này nhìn qua đã biết không phải của tôi làm, tôi không bao giờ sơ suất tới nỗi ngay cả lỗi đánh máy cũng sai ngay ở trang bìa.” 

Kim Yến nghe vậy tức giận đến run bả vai, cô không ngờ Hà Nguyệt Dương bình thường im lặng là thế hôm nay lại dám lên tiếng cãi lại cô. 

“Hà Nguyệt Dương, cô nói ai sơ suất, cô cũng tự cao quá đấy, cô thì có gì hay ho mà lên mặt với tôi chứ, trưởng phòng vừa đưa bản kế hoạch này cho tôi nhờ tôi chuyển lại cho cô, bây giờ còn không chịu thừa nhận, còn không phải kém cỏi tới mức một bản kế hoạch đơn giản cũng làm không xong sao?” 

Hà Nguyệt Dương lần này bị chọc giận thực sự, Kim Yến rõ ràng đổ lỗi cho cô còn giở thói coi thường châm chọc. Điều này có thể xem như là đụng chạm tới danh dự của Nguyệt Dương, Nguyệt Dương lên tiếng phản bác. Cô và Kim Yến cãi nhau ngày càng to, đồng nghiệp xung quanh bắt đầu chú ý tới họ. Kim Yến liên tục cho rằng bản kế hoạch. sai sót đó là do Nguyệt Dương làm mà không chịu thừa nhận. Còn Nguyệt Dương thì liên tục phủ nhận. 

Vì tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, mọi người vây quanh ngày càng nhiều, vừa hay thấy đám đông tụ tập Trúc Lam đi ngang qua cũng ghé lại xem có chuyện gì. Trúc Lam chính là trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng. 

Lúc Trúc Lam đến gần, ai nấy đều phát hiện, họ nhanh chân về vị trí của mình. Chỉ có Kim Yến vì quay lưng nên không biết Trúc Lam đang đứng phía sau. Vẫn dùng cái giọng chua ngoa đổ lỗi cho Hà Nguyệt Dương: 

"Sao cô im lặng thế, chịu thừa nhận rồi à?” Kèm theo câu nói đắc chí đó là nụ cười mỉa mai đắc thắng. 

Còn không quên ném lại bản kế hoạch trừng trừng nói: “Nếu đã thừa nhận thì lập tức làm lại bản kế hoạch mới rồi tôi sẽ đi nộp giúp cô, nể tình đồng nghiệp với nhau tôi tình nguyện thay cô nghe mấy lời mắng chửi vậy. Câu nói sặc mùi đạo đức giả của cô khiến cho Nguyệt Dương ngán ngẩm. 

Lúc nói xong câu đó, Kim Yến thấy Hà Nguyệt Dương chẳng có thái độ gì, còn tưởng cô đã chịu khuất phục. Đắc ý định về chỗ, không ngờ vừa quay người lại đã thấy Trúc Lam đứng sau. 

Kim Yến nhất thời kinh hãi. Thái độ chột dạ của Kim Yến làm cho đồng nghiệp xung quanh dù không cần nói mà cũng đoán ra ai mới là người sai. Trúc Lam nhíu chặt chân mày nhìn Kim Yến, sắc mặt cực kì tức giận, khóe miệng cứng ngắc đến khó coi: 

"Trần Kim Yến, cô xem cô đang làm gì, bản kế hoạch đó còn không phải tôi giao cho cố làm sao, còn dám đổ thừa cho Nguyệt Dương, mấy sai sót mà hồi sảng tôi yêu cầu cô chỉnh lại có không chỉnh còn ở đây vu khống mắng chửi người khác, tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy?” Trúc Lam tức giận khiển trách Kim Yến. Cô ta chỉ biết âm thầm cúi đầu chịu trận, nhỏ giọng nói hai tiếng xin lỗi. Đồng nghiệp xung quanh ai nấy đều tỏ vẻ bất lực, tặc lưỡi khinh bỉ nhìn Kim Yến. 

Trúc Lam vòng tay trước ngực cười lạnh: 

“Lại xin lỗi, hồi sáng cô cũng xin lỗi rồi, cô không nghe thấy tôi nói gì sao, tôi không muốn nghe hai từ xin lỗi vô ích đó, tôi cần có sửa lại bản kế hoạch thật chỉnh chu chính 

xác, nhưng không ngờ cô lại làm thế này, tôi quá thất vọng về cô.” 

Dứt lời, Trúc Lam hướng Hà Nguyệt Dương đang trầm mặc mà nói: 

“Nguyệt Dương bản kế hoạch này bây giờ tôi giao lại cho cô, nếu làm tốt sẽ có hậu hĩnh từ công ty, tôi muốn trao cơ hội này cho Kim Yến nhưng tôi đã lầm rồi, vậy nhé, làm xong thì đem lên cho Chu tổng kí”. 

Nói xong Trúc Lâm quay bước bỏ đi. Trần Kim Yến nghe xong tức giận đến đỏ mặt đỏ mày, cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Vốn dĩ chỉ muốn trút giận một chút vì bị Trúc Lam trách mắng. Không ngờ lại đánh mất cơ hội vì tội cẩu thả và tính bốc đồng của mình. Bây giờ còn bị Trúc Lam mắng cho một trận ê chề nữa. 

Thật là không thể nuốt trôi cục tức này. Nhưng cô ta cũng đành phải chấp nhận. 

Với Hà Nguyệt Dương, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế, bây giờ tuy mọi chuyện đã rõ trắng đen, ai cũng biết cô là người bị hại, nhưng mà cô chẳng vui vẻ tí nào. Thậm chí là tâm trạng còn tệ hơn. Bản kế hoạch này cô phải trực tiếp giao cho tổng giám đốc, có nghĩa là cô buộc phải đối diện với Chu Thiệu Khiêm ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK