Sáng sớm hôm sau không ngoài dự đoán cô bị trễ làm. Không phải vì dậy trễ mà là vết thương trên tay sưng lên làm cô ngay cả cầm bàn chải cũng khó khăn. Mất hơn nửa tiếng chuẩn bị mới ra khỏi nhà. Thiện Mỹ ra ngoài từ sớm, nấu giúp cô một tô cháo đặt sẵn trên bàn rồi để lại một mảnh giấy dặn dò cô ăn uống chu đáo rồi đi làm. Nhưng vì không có thời gian nên cô đã không ăn kịp. Kết quả sáng lên công ty bụng đói cồn cào chỉ mong đến giờ cơm trưa.
Đến giờ cơm trưa ai nấy đều đã ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Không khí đang rất ồn ào, bỗng đột ngột im lặng. Tất cả mọi động tác đều ngừng lại. Bàn thứ nhất rồi bàn thứ hai cuối cùng ngay cả người đầu bếp trong quầy thức ăn cũng đứng hình.
Vì sự xuất hiện đặc biệt của một người đó là Chu Thiệu Khiêm - tổng giám đốc DiA.
Anh bước vào cùng với trợ lí Mina. Nhìn thấy biểu hiện cứng nhắc mất tự nhiên của nhân viên, trợ lí Mina bên cạnh mới lên tiếng: “Mọi người cứ dùng bữa tự nhiên, giám đốc hôm nay muốn vui vẻ ăn cơm cùng mọi người, hi vọng sẽ không có ai mất tự nhiên, chúc mọi người ăn ngon miệng” Giọng nói ngọt ngào chuyên nghiệp của Mina vang lên, nhanh chóng làm bầu không khí cứng nhắc tan biến. Ai nấy đều cười rạng rỡ còn cho rằng Chu tổng là một vị sếp rất quan tâm tới nhân viên. Không khí nhà ăn cũng vì thế mà thoải mái hơn.
Nhưng có một sự thật không ai biết, đó là lí do mà Chu Thiệu Khiêm xuống đây không phải là để bày tỏ sự quan tâm của anh với nhân viên trong công ty, mà để gặp một người không ai khác chính là Hà Nguyệt Dương. Anh muốn nhìn xem cánh tay tối qua của cô có đỡ hơn chút nào chưa hay lại nặng thêm rồi.
Lúc anh bước vào căn tin cô đang ngồi ăn ở một cái bàn nhỏ góc trong cùng, nhưng cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Chu Thiệu Khiêm. Vô tình chiếc đũa trong tay cô rơi xuống khi ánh mắt anh quét qua một lượt rồi dừng ngay vị trí cố. Chưa đầy hai giây Nguyệt Dương đã né tránh ánh mắt sâu thẳm đó, thầm mong sẽ ăn nhanh rồi về phòng làm việc.
. Nhưng khi các đồng nghiệp trên bàn đang ngồi ăn trò chuyện vui vẻ thì bỗng tiếng nói chuyện rôm rả đổi thành những lời xì xầm: “Im lặng thôi giám đốc đang ở kia kìa”
Cô biết Chu Thiệu Khiêm đang ngồi đối diện cô chỉ cách một cái bàn. Dù không ngẩng đầu lên vẫn cảm thấy toàn thân đang bị bao phủ một ánh nhìn chăm chú.
. Nếu không phải vì hồi sáng nhịn ăn, không khéo bây giờ cô sẽ đi lên phòng làm việc ngay lập tức. Nhưng hiện tại dạ dày đang gào thét phản đối ý định của cô.
Trúc Lam hôm nay ngồi chung bàn với Nguyệt Dương, nhìn bộ dạng mệt mỏi và cả cánh tay sưng tấy lên của cô thì cau mày nói một câu: “Nguyệt Dương sao cô không đi bệnh viện kiểm tra xem thử, tôi thấy vết thương khá nặng đấy” Trước lời quan tâm của Trúc Lam cô nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn nói mình sẽ đi kiểm tra sau.
Các đồng nghiệp khác cũng nhiệt tình chỉ có mấy nhãn hiệu thuốc bôi da nhanh liền vết thương, còn tận tình chỉ chỗ mua.
Cô khéo léo từ chối, vì ở nhà đã có một đống thuốc từ thoa ngoài da, cho đến uống hàng ngày, tất tần tật đều có. Đó là do Chu Thiệu Khiểm mang qua. Anh còn ân cần dặn. dò có cách thoa kĩ lưỡng. Sáng nay vừa mới tới công ty cũng nhận được điện thoại của Chu Thiệu Khiêm: “Tôi gọi vì thấy nhắn tin em không trả lời, em nhớ uống thuốc kết hợp với thoa ngoài da, sẽ nhanh khỏi.”
Nguyệt Dương ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy. Cô cảm thấy sự quan tâm của anh càng ngày càng đặc biệt. Nguyệt Dương đương nhiên hiểu Chu Thiệu Khiêm chính là có ý với mình. Nhưng thiết nghĩ chút hứng thú nhất thời đó đâu thể gọi là tình cảm nam nữ, hơn nữa người ưu việt như Chu Thiệu Khiêm bên người không thiếu phụ nữ. Anh ta đối với cô mà nói chỉ là chút rung động nhanh chóng hoặc cùng lắm chỉ là muốn hối lỗi vì chuyện đó mà thôi.
Nhưng sự hối lỗi” của Chu Thiệu Khiêm thật khiến cô mệt mỏi.
Đang ngồi ăn điện thoại báo tin nhắn, cô mở ra xem. Dòng chữ ngắn gọn đập vào mắt: “Tay của em đang sưng lên, em vẫn chưa bôi thuốc sao?”
Không cần nhìn số cũng biết là của ai. Chu Thiệu Khiêm ở bên kia đang quan sát cô. Nguyệt Dương cảm thấy mệt tới mức không muốn ăn nữa liền lập tức đứng dậy đi lên. phòng làm việc. Đồng nghiệp hỏi cô: “Sao ăn ít thế?”
Nguyệt Dương trả lời: “Em nó rồi” Cô no lắm rồi nó đến nỗi không muốn ăn nữa. Tầm mười phút sau, ai nấy đều đã quay về phòng làm việc.
Nguyệt Dương đang chú tâm vào đống tài liệu bỗng nhiên Mina từ đầu bước vào. Lên tiếng chào hỏi cả phòng. Sự xinh đẹp kiêu sa nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mấy đồng nghiệp nam, nữ cũng không ngoại lệ. Mina cất giọng từ tốn nhã nhặn nói với Nguyệt Dương: “Cô Hà, mời cô theo tôi lên gặp giám đốc một chút”
Trước ánh nhìn nghi hoặc của mọi người, Nguyệt Dương đi theo Mina lên gặp giám đốc.
Vừa bước vào phòng, Mina đã nhanh chóng ra ngoài, chỉ còn lại mình cô và Chu Thiệu Khiêm. Anh vừa thấy cô, bàn tay đang miết miết mi tâm nhanh chóng thả ra. Chu Thiệu Khiêm ngẩng mặt lên gọi cô tới. Nguyệt Dương đứng trước mặt anh, môi hồng hé mở: “Giám đốc cho gọi tôi?”.
Chu Thiệu Khiêm ừm một tiếng rồi đứng dậy lấy áo khoác trên ghế mặc vào nhìn cô nói một câu: “Tôi đưa em đi bệnh viện”.
Nguyệt Dương nghe xong lắc đầu từ chối: “Không cần đầu tôi tự đi là được. Trước sự ngang bướng của cô anh vẫn ung dung nắm tay cô ra khỏi cửa phòng thẳng đến thang máy chuyên dụng. Ấn nút xuống tầng, toàn bộ quá trình vỏn vẹn chưa tới mười giây khiến Nguyệt Dương đơ cứng người. Từ bao giờ con người này lại bá đạo như vậy?
Cô bị Chu Thiệu Khiêm nắm lấy tay kéo đi như vậy, dù nhiều lần cố gắng rút ra đều vô ích.
Sau cùng đến gara, Chu Thiệu Khiêm bấm chìa khóa trong tay, ô tô từ xa nhấp nháy đèn xác định vị trí rồi vang lên hai tiếng tít tít. Cửa xe mở ra, Nguyệt Dương được “mời”. vào xe nhanh chóng. Từ đầu tới cuối động tác lưu loát dứt khoát không kịp để cô có bất kì phản kháng nào.
Anh khởi động xe nhấn ga, không nói một lời. Nguyệt Dương ngồi bên cũng im lặng chấp thuận.
Chưa đầy năm phút sau, xe của Chu Thiệu Khiêm rời khỏi công ty, đến thẳng bệnh viện.