Chương 9 Cô có thể bán thân không?
Một chiếc xe buýt từ xa chạy đến, Tô Dao dè dặt giơ tay lên.
Lúc cô giơ tay lên thì ống tay áo trượt xuống để lộ một vết sẹo dài trên cổ tay.
Cô vội vàng kéo ống tay áo xuống, sợ bị người khác nhìn thấy.
Mấy giây sau, xe buýt dừng lại trước mặt cô, tài xế liếc nhìn cô một cái có vẻ chán ghét, thiếu kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh lên, đừng lề mà lề mề.”
Tô Dao vội vàng lên xe, ngôi ở hàng ghế cuối cùng.
Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, Tô Dao ngơ ngẩn nhìn tất cả mọi thứ xa lạ trước mắt, không tìm ra được một chút bóng dáng vốn có nào.
Bốn năm đã trôi qua, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, bao gôm cả bản thân cô.
Cô xuống xe ở một đầu phố đông đúc người qua lại.
Cô phải mau chóng tìm được công việc, phải kiếm tiền.
Ánh mắt của Tô Dao dừng lại ở một tòa nhà cao tầng sang trọng sáng chói cách đó không xa. Năm chữ lớn “khu giải trí Thiên Đô” được †ạo thành từ đèn LED màu phát ra ánh sáng rực rỡ thu hút mọi người.
Nhưng thứ thu hút Tô Dao lại là một dòng chữ nhỏ trên tấm biển trước cửa, thông tin tuyển dụng.
Cô không có tiên, không có nhà, không có bằng cấp, thậm chí ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có, nơi bình thường chắc chắn sẽ không tuyển cô, nơi duy nhất cô có thể đến chỉ có những chỗ như thế này.
Huống hồ, ở nơi như thế này chắc hản kiếm tiền cũng rất nhanh?
Tô Dao nhấc chân đi vào trong.
“Chào… cô, tôi muốn ứng tuyển.”
Chẳng qua là một câu nói rất bình thường nhưng cô lại nói hết sức dè dặt.
Sau quầy lễ tân, một người phụ nữ trang điểm cầu kỳ ngước mắt lên nhìn, ánh mắt vừa chạm vào người cô đã nhíu mày.
Người phụ nữ trước mặt cô ta gầy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy, sắc mặt cũng trắng đến mức thái quá, quần áo vừa nhìn là biết đồ của mấy năm trước. Nếu không phải là toàn thân từ trên xuống dưới cũng khá gọn gàng sạch sẽ, suýt nữa cô ta còn tưởng là ăn mày ấy chứ.
Ánh mắt của người phụ nữ dừng lại trên mặt Tô Dao, khuôn mặt nhìn cũng được chỉ là vết sẹo trên cổ đó quá chướng mắt. Những người đến đây không giàu thì cũng sang, không thể nào để mắt đến loại hàng này được.
Người phụ nữ thiếu kiên nhẫn xua tay: “Đi đi, chỗ này không hợp với cô.”
Thấy cô ấy từ chối, Tô Dao hơi sốt ruột, lắp bắp nói: “Tôi rất được việc… cũng có thể chịu khổ, chỉ cần có thể kiếm tiền, bảo tôi làm gì cũng được.”
Cuối cùng người phụ nữ cũng chịu nhìn cô, trong ánh mắt rất khó tìm được sự nhẫn nại: “Chỉ cần có thể kiếm tiên, bảo cô làm gì cũng được? Bán thân được không?”
Tô Dao bỗng ngẩn người, sắc mặt lại càng trắng bệch hơn.
Tô Dao, ngay cả tính mạng mày cũng không quan tâm nữa, còn quan tâm đến tấm thân này sao?
Chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể sớm tích lũy đủ tiền, bán thân thì có tính là gì chứ?
“Tôi đồng ý.”
Câu nói này thốt ra từ miệng cô, cộng thêm biểu cảm lúc này bỗng dưng lại có một chút cảm giác bức ép người tốt làm việc xấu.
Người phụ nữ xua tay, cười nói: “Thôi bỏ đi, vừa nhìn là thấy cô không hợp với chỗ này rồi, đến mấy chỗ kiểu như quán ăn thử xem, tìm một công việc đứng đắn một chút đi.”
Ở Thiên Đô mấy năm, bản lĩnh lớn nhất của Vũ Mi chính là biết nhìn người.
Người phụ nữ trước mặt này nhìn có vẻ nhếch nhác nhưng trong xương tủy vẫn bộc lộ một chút thanh cao.
Ở đây có người phụ nữ nào mà ánh mắt không có vẻ mê hoặc khó che giấu được chứ? Kiểu người giống như cô căn bản là không thể sinh tôn được ở đây.
“Cầu xin cô, cho tôi ở lại đi” Tô Dao sốt ruột: “Chỉ cần có thể kiếm tiên, việc bẩn hay việc nặng gì tôi cũng đồng ý làm.”
Vũ Mi phì cười một tiếng: “Sao cô lại mê tiền vậy chứ? Nói câu nào cũng không thiếu tiên.”
Tô Dao im lặng giây lát, nói: “Tôi phải kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền để đi tìm con tôi.”
Vũ Mi ngưng cười. Tùy tiện tìm một người phụ nữ ở đây ra cũng có thể nói ra một câu chuyện bất đắc dĩ, chuyện thế này cô ấy đã thấy nhiều đến mức miễn dịch rồi.
Vũ Mi không phải một người thích lo chuyện bao đồng nhưng hôm nay không biết làm sao, cô gái nhếch nhác nhưng cao ngạo ở trước mặt này lại dấy lên một chút đồng cảm không nhiều nơi cô ấy.
“Khách ở đây tuy không giàu thì cũng sang nhưng thủ đoạn cạnh tranh thì rất bỉ ổi, nơi này không thích hợp với cô. Nếu cô đồng ý, tôi giới thiệu cho cô một việc, tiên lương không thấp, chỉ là hơi cực.”
Tô Dao hỏi: “Việc gì vậy?”
“Nhân viên bán rượu. Tôi giới thiệu cho cô một nhà xưởng, có khách cần rượu thì cô đưa đến là được, không cần giao tiếp với họ: Đương nhiên nếu như tự cô có thể bán được hàng, hoa hồng cũng rất hậu hĩnh. Cô đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.”
Chỉ cần có thể kiếm tiền, bảo cô làm gì cũng được.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Vũ Mi hài lòng gật đầu: “Cô đi xem ký túc xá một chút †rước đã, ngày mai chính thức đi làm.”