Chương 7 Dùng cái mạng ti tiện này của cô đền tội với
Chu Đồng Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ là bản thân Chu Đồng bất cẩn đâm vào xe tải, nhưng Lục Lệ Thành nói là Tô Dao làm thì chính là Tô Dao làm.
Ngay cả chứng cứ cảnh sát thu thập cũng đều chĩa vào Tô Dao. Tô Dao cố ý sát hại Chu Đồng, chuyện này coi như đã được kết luận.
Tô Dao bị phán tù bốn năm lẻ sáu tháng.
“Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Lục đang họp, anh không thể vào trong…”
Một tiếng “rầm” vang lên, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng: Lục Lệ Thành hơi nhíu mày, dường như rất ghét người khác làm phiền anh.
Diệp Tư Thần tựa như La Sát, khí thế ngùn ngụt đứng ở cửa.
“Chủ tịch Lục.” Thư ký nói với vẻ mặt khó xử: “Tôi thật sự không cản được chủ tịch Diệp…”
Lục Lệ Thành xua tay, thư ký như được ân xá, vội vàng quay người đi.
Diệp Tư Thần đưa tay lên nới lỏng cà vạt, đi thẳng tới phía Lục Lệ Thành, lúc nắm đấm sắp đụng vào mặt Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành bỗng nhấc tay lên túm lấy cánh tay của anh ấy.
“Lục Lệ Thành, cậu còn là đàn ông à?” Diệp Tư Thân giận dữ nói: “Không phải cậu không biết Tô Dao thích cậu cỡ nào, dù gì cũng là một người phụ nữ đã thích cậu mười năm, cậu lại đối xử với cô ấy như vậy sao?”
Nghe đến tên của Tô Dao là trên mặt Lục Lệ Thành thoảng qua vẻ chán ghét, anh gạt mạnh Diệp Tư Thần ra, lạnh lùng nói: “Thích tôi thì có thể không biết liêm sỉ gài bẫy tôi lên giường à?
Thích tôi thì có thể bất chấp tình chị em mà hại chết Chu Đồng à?”
“Chuyện của Chu Đồng chỉ là sự cố, không ai ngờ được cô ấy sẽ gặp tai nạn xe…”
“Im miệng!” Lục Lệ Thành bỗng quát một tiếng: “Đừng nhắc đến Chu Đồng trước mặt tôi!
Không phải cậu thích Tô Dao rất nhiều năm sao? Sao nào, không thể nhìn cô ta chịu khổ à?
Tôi không ngại cho cậu vào nhà tù cùng cô ta.”
“Tên cặn bã này! Tô Dao thật sự là mù mắt mới thích tên cặn bã như cậu!”
Lục Lệ Thành lạnh lùng liếc xéo anh: “Tôi thấy cậu mới là mù mắt, sao lại thích loại phụ nữ không biết liêm sỉ đó chứ.”
Diệp Tư Thần cực kỳ tức giận, anh hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng nén cơn giận trong lòng xuống rồi nói: “Trong tù không phải là nơi người ở, cậu mau đưa Tô Dao ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình anh em mười mấy năm.”
Lục Lệ Thành quay đầu đi không nhìn anh nữa, ánh mắt hết sức lạnh nhạt: “Tô Dao đã hại chết Chu Đồng, tôi nhất định sẽ khiến cô ta trả giá.
Nếu cậu cố chấp muốn giúp cô ta, giữa hai chúng ta cũng không có tình nghĩa anh em gì nữa.”
Diệp Tư Thần hận không thể nhào lên bóp chết tên cứng đầu này: “Tôi nói này Lục Lệ Thành, sao cậu cứ kiên quyết nhận định chuyện này là Tô Dao làm như vậy? Tôi tin Tô Dao không phải người như vậy, chuyện này nhất định có nguyên nhân khác…”
“Camera an ninh đã ghi lại chuyện xảy ra.” Lục Lệ Thành lạnh lùng lên tiếng ngắt lời anh: “Chuyện này chính là do Tô Dao làm.”
Diệp Tư Thần trợn tròn mắt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhất thời quên luôn mình nên nói gì.
“Số 173, có người đến thăm cô.”
Tô Dao ngỡ ngàng đi theo cai ngục, ai sẽ đến thăm cô?
Người cô nghĩ đến đầu tiên chính là mẹ. Trong bao nhiêu đêm tối tăm, lúc bị đánh bị sỉ nhục, cô đều sẽ nhớ đến mẹ.
Mẹ… thật sự sẽ đến thăm cô sao?
Tô Dao không dám nghĩ, dù sao cũng đã nửa năm trôi qua rồi, nhà họ Tô không có một người nào đến thăm cô.
Cô không phải tội phạm nghiêm trọng nhưng vẫn được “chăm sóc” đeo còng sắt. Còng sắt phát ra tiếng vang “lách cách” theo bước chân của cô, vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
“Tô Daol”
Abby mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, không dám tin cô chính là Tô Dao.
Cô gây đến mức thái quá, áo tù rộng rãi mặc trên người cô giống như áo dài vậy, sắc mặt nhợt nhạt, phủ kín các vết thâm tím, khóe miệng còn có một vết bầm rõ ràng.
Hơn nửa năm trôi qua, sao Tô Dao đã biến thành như thế này rồi?
Lúc nhìn thấy Abby, trong đôi mắt phẳng lặng của Tô Dao lóe lên một chút bất ngờ, cũng có sự thất vọng khó che giấu được.
Người nhà họ Tô phủi sạch quan hệ với cô còn không kịp, sao lại chủ động đến thăm cô chứ?
Cố nén sự hụt hãng trong lòng xuống, Tô Dao nặn ra một nụ cười yếu ớt với Abby: “Abby, sao cô lại đến đây?”
“Tô Dao…” Nhìn dáng vẻ của cô, Abby không biết nên nói gì, cô ấy thở dài, lấy một cái USB nho nhỏ trong túi ra: “Đây là đoạn băng an ninh ngày hôm đó, tôi đã tìm được, đặc biệt mang đến cho cô.”
“Đây là… camera an ninh tối hôm đó?”
Abby gật đầu.
Không ngờ Abby còn nhớ lời nhờ vả lúc đó, Tô Dao cảm kích nhìn Abby và hỏi: “Rốt cuộc chuyện tối hôm đó là thế nào, trong máy quay có thể nhìn ra được không?”
Abby nhìn cô muốn nói lại thôi, cô ấy khẽ thở dài nói: “Chuyện tối hôm đó, máy quay đều đã ghi hình lại.”
“Thật ư?” Tô Dao lập tức vui mừng: “Nói như vậy là có thể trả lại sự trong sạch cho tôi rồi?”
“Tô Dao.” Abby ngừng lại một chút, nói với vẻ mặt khó xử: “Trong máy quay đã ghi lại rõ ràng chuyện xảy ra tối hôm đó. Cô đã đưa cho Chủ tịch Lục một ly rượu, sau khi Chủ tịch Lục uống xong liền mê man, sau đó… cô dìu Chủ tịch Lục vào phòng.”
Tô Dao kinh ngạc nhìn Abby, cơ thể không kiêm chế được run lên, cho dù là lúc bị ấn vào bồn cầu cô cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy.
“Cô nói gì… chuyện này sao có thể, nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi, tuyệt đối không thể như vậy, tôi không làm!”
Abby nhìn thẳng vào cô, từng câu từng chữ gõ vào trái tim cô: “Tô Dao, máy quay đã ghi lại rõ ràng những chuyện này, tôi không thể nhìn nhầm được.”