Một bên là khách quý không dễ đắc tội, một bên là ông chủ mặt lạnh như thần chết, công việc này thật càng ngày càng khó xơi mà!
Mặc dù biết không nên đắc tội người đàn ông kia, nhưng ông chủ nhà mình nổi giận khi đó mới thực sự đáng sợ.
Tắt điện thoại, Vũ Mi ngay lập tức đem người đi lên gác.
Phòng khách tầng mười một.
Tô Dao đứng im tại chỗ không động đậy, trầm mặc nhìn người đàn ông đang tiến lại gần.
Người đàn ông đó rất cao lớn, có khi to gấp ba lần Tô Dao.
Anh ta có vẻ thích sự chênh lệch về kích thước này, chỉ dùng một tay đã nhấc được Tô Dao lên.
Người đàn ông nói vào tai Tô Dao với mùi khói thuốc nồng nặc.
“Tô Dao phải không? Vũ Mi nói cô rất bé nhỏ, không chịu nổi sự giày vò, nhưng ông đây lại thích kiểu ấu dâm, ha ha, có sở thích giày vò kiểu đàn bà gầy gò khô khan, chính là thích giày vò tấm thần bé nhỏ mong manh của cô.”
Nói rồi, người đàn ông ôm cô vào lòng, bàn tay to của hắn ta vuốt lên lưng cô: “Làn da cũng không tệ, không biết là lúc thao tác sẽ thế nào!”
Một giây sau, Tô Dao bị đẩy một cách thô bạo xuống giường, gã đàn ông đè lên cô.
Trên người cô như có cả quả núi đè lên, Tô Dao mặt đỏ bừng, cảm giác có chút khó thở.
Bàn tay hắn bắt đầu sờ soạng lên người cô.
Tô Dao siết chặt tấm ga trải giường, cơ thể cô run rẩy dữ dội.
Cô nghĩ mình đã sẵn sàng, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, cô đau đớn phát hiện ra rằng mình vẫn không thể chấp nhận nó.
Cô có thể chấp nhận bất kỳ sự sỉ nhục và xấu hổ nào, có thể chấp nhận bất kỳ hình phạt nào và thậm chí làm những công việc bẩn thỉu nhất thế giới cũng không thành vấn đề, nhưng cơ thể của cô không được bẩn.
“Không... tôi không bán thân... tôi xin ông, xuống đi." Tô Dao đẩy người đàn ông đó xuống khỏi cơ thể mình, nhưng do cô quá yếu, nên không thể nào đẩy được.
“Không bán nữa?” Người đàn ông khịt mũi: “Tôi đã chi tiền, cởi quần áo nằm lên giường, kết quả cô nói không bán nữa? Cô coi tôi là con khỉ để giỡn chơi đấy hả?”
“Ông chi bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho ông, tôi thật là không bán nữa, ông ơi, xin ông." Tô Dao cầu xin rối rít.
“Tôi không quan tâm đến tiền, ông đây chỉ thích kiểu đàn bà có vóc dáng như cô, đêm nay cô muốn bán hay không thì cũng phải bản, không do cô quyết định được!”
Người đàn ông khịt mũi và với tay kéo giật phần áo trước ngực cô.
Hai tay Tô Dao ôm chặt trước ngực, khẩn cầu tha thiết: “Xin ông, là do tôi không hiểu quy tắc, tôi bồi thường cho ông có được không? Tôi xin ông tha cho tôi.”
“Bốp” một tiếng, Tô Dao cảm thấy xây xẩm mặt mày, trên mặt cô có dấu năm ngón tay sưng đỏ.
Gã đàn ông gầm lên.
“Biết điều đi, đừng làm ông mày điên lên, nếu không đêm nay ông giết chết mày!”
“Roạt” trước ngực bỗng chốc thấy lạnh toát, chiếc áo mỏng manh bị người đàn ông xé thành từng mảnh.
Nhìn thấy vòm ngực lấp ló sau chiếc áo ngực, hứng tình của gã đàn ông nổi lên, hưng phấn thò tay kéo chiếc áo ngực.
Trong tình hình khẩn cấp, Tô Dao đột nhiên nhấc chân, đá thật mạnh vào hạ bộ của gã đàn ông.
“Á!” Gã đàn ông hét lên một cách đau đớn, đột nhiên ngã xuống giường, hai bàn tay ôm chặt lấy phần hạ bộ, đau đớn la hét.
Tô Dao vội vàng đứng dậy, che ngực và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Đúng lúc nào, cửa bên ngoài mở ra.
Vũ Mi đứng ở cửa, phía sau là mấy người đàn ông bặm trợn, sững sờ nhìn mọi thứ trong phòng. Sau vài giây, Vũ Mi mới bình tĩnh lại.