• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lệ Thành ngẩng đầu đi vào trong phòng, nói một cách nhẹ nhàng: “Thôi không cần, tôi lại thích kiểu phản ứng dữ dội.” 

Anh ta chau mày nhìn mọi người, không nhẫn nại nói với mọi người: “Còn không đi ra ngoài? Hay là muốn tôi biểu diễn cho các người xem?" 

“Vâng, chúng tôi lập tức ra ngoài” Vũ Mi ngay lập tức đưa mọi người ra ngoài. 

Gã đàn ông không cam tâm nhìn Tô Dao, rồi hắn cũng đi ra ngoài. 

Trong phòng chỉ còn lại hai người, xung quanh lại bao trùm bởi không gian tĩnh mịch. 

Tô Dao co rúm người ở góc tường, không nên được sự sợ hãi. 

Cô không muốn ở cùng với con quỷ này! 

Cô không muốn nhìn thấy con quỷ này! 

Nhìn vẻ đầy sợ hãi của cô, Lục Lệ Thành bực mình đưa tay ra kéo cô. 

"Á.." 

Hai tay Tô Dao ôm đầu và không ngừng la hét! 

“Đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi... xin đừng đánh tôi.” 

Cánh tay của Lục Lệ Thành như đơ ra trong không trung. 

Anh chỉ muốn kéo cô lên mà thôi, anh nói muốn đánh có khi nào? 

Sao cô lại sợ hãi đến như vậy? 

“Tô Dao! Cô đứng lên cho tôi!” 

Lục Lệ Thành kéo mạnh Tô Dao dậy, ánh mắt chú ý vào khuôn mặt đang bị sưng và bộ quần áo bị xé rách một mảng trước ngực, trong lòng tự dưng nổi lên ngọn lửa không tên. 

“Là gã đàn ông kia làm phải không?” 

Tô Dao khom người lại, như con gà con bị cắp trong tay anh ta. 

Nhìn cô im lặng, trong lòng Lục Lệ Thành tức giận hỏi có một lần nữa: “Tôi hỏi cô, có phải do gã đàn ông lúc nãy làm không?” 

Tô Dao khẽ gật đầu, nhưng bất chợt nghĩ đến điều gì đó, lại sợ hãi lắc đầu. 

“Mẹ kiếp” Lục Lệ Thành chửi thề một câu, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bẩm số: “Đánh gãy chân Vương Chí Quân cho tôi!” 

Tắt điện thoại, Lục Lệ Thành đưa tay sờ lên chỗ bị sưng trên mặt của cô. Tay anh còn chưa chạm vào, Tô Dao đã quay mặt đi! Mặt của Lục Lệ Thành bỗng chùng xuống. Đáng chết, cô ta thà rằng để thằng đàn ông khác đè lên người, cũng không cho anh động vào? 

Càng nghĩ càng tức, Lục Lệ Thành đẩy mạnh cô xuống giường, đè cả người lên cơ thể cô. Tô Dao đột nhiên đỏ mặt: "Thả tôi ra... anh định làm gì ?” 

“Chẳng phải có đồng ý bản thân sao? Vậy thì đến đi!” 

Một tay kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, anh ta không ngừng hôn người phụ nữ bị đè dưới cơ thể mình. Bốn năm rồi, từ sau khi Chu Đồng ra đi, anh chưa từng động vào người đàn bà nào. Sự kìm nén bao nhiêu năm qua như tìm được chỗ giải thoát, Lục Lệ Thành hai mắt đỏ ngầu, xé toạc chiếc áo bị rách trước ngực, và cúi đầu hôn lên ngực cô! 

“Đừng... đừng làm thế, thả tôi ra.”

Tô Dao phản kháng kịch liệt, ai cũng được, chỉ duy nhất anh ta là không được.

Đến chết cô cũng không thể quên, chính người đàn ông này, đã lấy đi của cô mọi thứ! Tô Dao như một kẻ điên, chân tay không ngừng chống cự, nhưng cô quá bé nhỏ, cơ bản không thể nào chống lại được một người đàn ông đang thèm muốn.

Rất nhanh, ảo trên ngực cô đã bị cởi ra hết, bộ ngực hoàn mĩ lộ ra trước mắt Lục Lệ Thành. Nhìn thấy làn da trắng như ngọc của cô, Lục Lệ Thành như trở về cái đêm điên rồ của bốn năm về trước.

Mặc dù hôm đó bị đánh thuốc mê, ý thức chỉ còn lại mơ hồ, nhưng cảm giác đó anh không thể quên được.

Anh nhớ rõ cảnh tượng của đêm hôm đó, nhớ rõ anh đã điên rồ đòi cô đến mấy lần.

Lục Lệ Thành thở gấp gáp, cúi đầu cắn vào ngực cô. Lúc đầu Tô Dao còn phản kháng, sau dần dần cô không phản kháng nữa, cô như một con rối không có linh hồn, mặc cho anh giày vò. 

Nếu như đây là sự trừng phạt đối với cô, thì cô xin nhận. 

Lục Lệ Thành, anh cuối cùng đã lấy đi nốt chút tự tôn cuối cùng của tôi, hoàn toàn đẩy tôi xuống bùn nhơ! 

Như thế này, anh đã mãn nguyện chưa? Tô Dao đột nhiên cười phá lên. 

“Cô cười cái gì?” Giọng anh ta hỏi cô đầy dục vọng. Khóe miệng của Tô Dao hiện lên một nụ cười mỉa mai, giọng cô lạnh lùng mà điềm tĩnh vang lên:

“Chủ tịch Lục, anh không thấy rằng anh rất buồn cười sao? Anh một mặt nói là anh rất yêu Chu Đồng, một mặt lại lên giường với người đã hại chết bạn gái mình, không ngờ tình yêu của anh cũng rẻ tiền đến vậy!” . 

Lục Lệ Thành một biến sắc. Đáng chết thật, anh sao lại có cảm giác với người phụ nữ này? 

Đúng rồi, chính cô ta đã hại chết Chu Đồng, anh đang trừng phạt cô ta! 

Lục Lệ Thành đứng thẳng dậy và nhìn cô, giọng điệu đầy khinh bỉ: “Tô Dao, cô cũng tự đánh giá mình hơi cao rồi đấy, cô chẳng qua cũng chỉ là con Cave để cho người khác chà đạp mà thôi, cô cũng chẳng khác gì những con đàn bà ở đây cả, bất kỳ thằng đàn ông nào, chỉ cần có tiền là đều mua được cô!” 

Không còn chút ham muốn nào nữa, Lục Lệ Thành quay người đi ra ngoài. Khi đến cửa, anh đột nhiên dừng lại: “Đừng nhắc đến Chu Đồng, có không xứng nhắc tên cô ấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK