Cô yếu ớt nói, mặt của Lục Lệ Thành lập tức trầm xuống.
Đã đến lúc này rồi, thế mà cô ấy vẫn còn nghĩ đến một trăm chai rượu đó?
Lúc Lục Lệ Thành bế Tô Dao lên, anh Lưu đã hoàn toàn mơ hồ, không rõ rốt cuộc hai người có quan hệ gì. Hắn chỉ có thể âm thầm cầu khẩn, tốt nhất là người phụ nữ này đừng có quan hệ thân mật gì với Chủ tịch Lục. Nếu bởi chuyện này mà đắc tội với Chủ tịch Lục, hắn sẽ xong đời mất.
Trong lòng anh Lưu đang âm thầm hối hận, không ngờ người phụ nữ này đột nhiên kéo ống tay áo của hắn.
Hắn vội vàng trả lời: “Cô yên tâm, tôi đã nói thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, lát nữa sẽ đến quầy lễ tân thanh toán tiền một trăm chai rượu cho cô.”
Nghe được lời hứa của hắn rồi Tô Dao mới hoàn toàn yên tâm, không còn gắng gượng được nữa, mắt tối sầm lại, ngất đi.
Lục Lệ Thành thì lại tức giận nghiến răng khi nghe vậy.
Tô Dao, cô cũng rất cố chấp, lúc nào cũng không quên chuyện rời xa tôi!
Tôi là gì? Một món đồ chơi sao?
Lúc cô muốn thì điên cuồng đuổi theo đòi hỏi, lúc không muốn thì giơ chân đá đi?
Tôi tuyệt đối sẽ không cho cô được như ý!
Đừng hòng! Cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi tôi!
Lục Lệ Thành quay đầu sang nhìn anh Lưu, hai mắt hơi nheo lại, để lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Quên nói với anh, Lưu Mậu Tài, chuyện hợp đồng phát triển Thành Đông, tôi không ký nữa.”
Anh Lưu lập tức trợn mắt, chuyện đã quyết định rồi, sao đột nhiên lại thay đổi?
Hắn đã ký hợp đồng với bên thứ ba rồi, nếu không lấy được quyền phát triển miếng đất Thành Đông đó thì sẽ phải bồi thường hợp đồng cho đối phương gần mười triệu.
Như vậy không phải là muốn lấy mạng của hắn sao?
Anh Lưu lập tức vã mồ hôi đầy đầu.
Hắn vội vàng chạy qua, lau mồ hôi trên đầu, gấp gáp nói: “Chủ tịch Lục, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện. Anh có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh, anh đừng không ký, tôi thật sự không sống nổi đâu”.
Đầu tiên là chơi trò biến thái hành hạ Tô Dao, sau đó mua một trăm chai rượu của cô ngay trước mặt anh, Lục Lệ Thành có trái tim Bồ Tát mới để cho hắn tiếp tục sống.
Lục Lệ Thành thản nhiên nói: “Không có gì bất mãn cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy không muốn bỏ miếng đất này ra nữa”
Anh nói xong liền sải bước chân đi ra ngoài.
“Chủ tịch Lục... Chủ tịch Lục!”
Anh Lưu còn muốn đuổi theo nói thêm gì đó nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
Nhìn thấy Lục Lệ Thành bể người phụ nữ đó bỏ đi không quay đầu lại, mãi đến lúc này anh Lưu dường như cũng nhận ra được điều gì đó, hắn nổi giận đùng đùng quay lại phòng riêng.
Bạch Châu Châu sống sót sau kiếp nạn, vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, ngồi trên ghế sofa không ngừng rơi nước mắt.
Nhìn thấy anh Lưu đi vào, cô ta miễn cưỡng cười tươi, đang muốn mở miệng bảo hắn nghĩ cách bảo vệ khuôn mặt của mình, bất ngờ một tiếng “bốc” vang lên, một cú tát như trời giáng rơi xuống.
“Anh làm gì vậy?”
Bạch Châu Châu lập tức kinh ngạc nói một tiếng, ôm mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
“Làm gì? Đều tại con tiện nhân mày cá. Nếu không phải mày cứ đòi chơi trò biến thái chèn ép người khác, tạo cũng sẽ không đắc tội với Chủ tịch Lục, cũng sẽ không mất đi miếng đất Thành Đô đó. Tạo bị tổn thất gần mười triệu rồi.”
Tiếng rít gào của anh Lưu vang vọng khắp cả căn phòng, nghe muốn điếc cả tại.
Thấy chuyện ầm ĩ, những người khác đều lúng túng tản đi.
Lại là Tô Dao!
Bạch Châu Châu căm hận nghiến răng nhưng vẫn tỏ vẻ đáng thương, nói: “Em cũng không biết con đàn bà đó và Chủ tịch Lục có quan hệ gì. Cô ta chỉ là một người bản rượu ở chỗ chúng em mà thôi, hơn nữa trông cũng không đẹp, bình thường mọi người rảnh rỗi đều lấy việc bắt nạt cô ta làm thú vui. Ai biết được hôm nay Chủ tịch Lục đã uống nhầm thuốc gì, lại còn đứng ra bảo vệ cô ta.”
Bạch Châu Châu càng nói càng tức, giận dữ nói: “Vì cô ta mà Chủ tịch Lục còn muốn em hủy hoại mặt của mình nữa! Anh Lưu, anh nói chuyện này có phải là ức hiếp người quá đáng rồi không? Lẽ nào chỉ vì em giống con đàn bà đỏ cho nên muốn hủy hoại khuôn mặt của em sao?
Tổn thất gần mười triệu khiến anh Lưu sớm đã đánh mất lý trí, cơn phẫn nộ càng không có chỗ trút ra, lúc này trong mắt hắn nhìn thế nào cũng thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Bạch
Châu Chấu thật xấu xí: “Mẹ nó, đều là do con tiện nhân mày cả! Hôm nay ông đây cho mày
chết!”