Hắn nói xong liền xé chiếc áo vải voan màu trắng cổ khoét sâu của cô ta, một tiếng “soạt” vang lên, chất vải mỏng manh nằm trong tay hắn lập tức bị xé rách vụn.
Khuôn ngực của Bạch Châu Châu lập tức lộ ra một mảng.
Cũng không phải là hai người chưa từng lên giường với nhau, nhưng Bạch Châu Chấu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ điên cuồng của hắn, cô ta lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Anh Lưu... Em sai rồi, sau này em không bao giờ dám nữa, anh tha cho em đi."
Cô ta khóc thút thít, muốn dùng sự yếu đuối để cảm hóa hắn.
Đó là tận gần mười triệu!
Cả gia sản của hắn đều đổ vào đó rồi.
Tất cả đều là do con đàn bà đang nằm bên dưới này.
Hai mắt anh Lưu đỏ ngầu, cầm một chai rượu ở bên cạnh lên, chọc mạnh vào hạ thể của Bạch Châu Châu.
Một cơn đau thấu tim truyền đến, Bạch Châu Châu đau đến mức suýt nữa thì ngất đi.
“Cầu xin anh... anh Lưu, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”
Tiếng cầu xin yếu ớt của cô ta không thể đổi lại một chút thương hại nào, ngược lại còn đổi lấy nỗi nhục nhã càng mãnh liệt hơn.
Lặp đi lặp lại một khoảng thời gian rất lâu, cho đến khi cô ta thoi thóp thở thì anh Lưu mới rút chai rượu ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mắt Bạch Châu Châu lập tức tối sầm, cô ta chết ngất đi.
Lúc nghe được tin này, Vũ Mi bình tĩnh sai người đưa Bạch Châu Chấu vào bệnh viện.
Cô ta đã quen với chuyện như vậy từ lâu, những người lắm tiền nhiều của này thủ đoạn nào cũng chơi được, cô ta cũng từng thấy trò ác liệt hơn thế này gấp mười lần. Chỉ cần không gây ra án mạng, trên cơ bản đều là sẽ không có ai quan tâm.
Người dám đến nơi như Thiên Đô này làm gái thì phải có một chút quyết đoán bất chấp mọi
giá.
Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải chấp nhận sự nguy hiểm tương ứng.
Thang máy riêng từ từ đi lên, kêu "ding dong” một tiếng rồi dừng lại ở lầu hai mươi bảy.
Lục Lệ Thành bế Tô Dao, sắc mặt u ám đi vào phòng.
Dù gì cũng là một người trưởng thành, sao lại gầy đến mức quả đáng như thế này?
Mỗi ngày cô ấy đã ăn những gì? Kén ăn sao?
Lục Lệ Thành hết sức cẩn thận đặt Tô Dao lên giường, nhìn thấy sắc mặt cô vàng vọt, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh không nhịn được muốn quay lại băm vằm Lưu Mậu Tài.
“Abby, gọi bác sĩ riêng của tôi đến đây.”
Nhận được điện thoại, Abby còn tưởng là Lục Lệ Thành bị bệnh, vội vàng đưa bác sĩ riêng đến Thiên Độ.
Đển Thiên Độ, Abby mới biết chuyện gì đã xảy ra. Đạo đức nghề nghiệp khiến cô ấy có sắc mặt bình thường, không để lộ ra bất cứ biểu cảm kinh ngạc gì, vậy nhưng trong lòng lại chấn động mạnh không thua gì sóng biển.
Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch nằm trên giường đó thật sự là đóa hoa hồng kiều diễm của tỉnh Lâm Nghi trước đây sao?
Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì?
Là điều gì đã khiến cô ấy thay đổi hoàn toàn như vậy, ngay cả chút giới hạn tối thiểu nhất của con người cũng không có?
Tự ti, đáng thương, nhu nhược, nhút nhát. Cô ấy không biết dùng từ nào để hình dung về Tô Dao thì chính xác hơn, chỉ cảm thấy dùng tất cả những từ đó để nói về cô cũng không quá.
Bác sĩ riêng ngồi kiểm tra đủ kiểu cho Tô Dao với sắc mặt trầm trọng, liên tục lắc đầu. Sắc mặt của Lục Lệ Thành vốn đã lạnh như băng lại càng u ám hơn.
“Chủ tịch Lục.” Bác sĩ nhìn anh ngập ngừng nói: “Có một câu tôi không biết có nên hỏi hay không”
Lục Lệ Thành cố gắng giữ lại một chút kiên nhẫn cuối cùng, nói: “Hỏi”
“Có phải người phụ nữ này từng bị ngược đãi không?”
Trong lòng Lục Lệ Thành chấn động, ánh mắt nhìn Tô Dao. Cô ấy từng bị ngược đãi? Làm sao có thể? Suốt bốn năm nay cô ấy đều yên ổn ở trong tù, ai sẽ ngược đãi cô ấy?
Gần như không suy nghĩ gì, Lục Lệ Thành buột miệng nói: “Cô ấy chưa từng chịu bất cứ sự ngược đãi nào.”
Abby vừa mở miệng muốn nói gì đó nhưng nghe thấy vậy lại ngậm miệng.
Bác sĩ thở dài nói: “Cơ thể cô ấy thực sự quá yếu, tôi không biết là cái gì đã chống đỡ cho cô ấy sống đến bây giờ nữa. Tinh thần của người phụ nữ này hình như đã bị cú sốc rất lớn, cần phải kiểm tra thêm, các chỉ số cơ thể cũng rất kém. Tôi đề nghị cô ấy đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát”
Không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy, Lục Lệ Thành gật đầu. Anh vừa muốn nói “vậy thì đưa đến bệnh viện đi” thì điện thoại di động đột nhiên vang lên,
Là Diệp Tư Thần gọi đến.
“Chuyện gì vậy?”
Lục Lệ Thành nhíu mày hỏi.
“Cậu đã đem Tô Dao đi đâu rồi?” Diệp Tư Thần không hề khách khí mà hỏi: “Lục Lệ Thành, Tô Dạo nợ cậu cũng đã trả xong rồi, cô ấy không có bất cứ quan hệ nào với cậu nữa, làm phiền cậu sau này tránh xa cô ấy một chút."
“Ha” Anh cười lạnh một tiếng: “Ở tỉnh Lâm Nghi không có người nào có tư cách chỉ tay chỉ chân với tôi. Còn nữa, Tô Dao nợ tôi cả đời này cũng không trả hết"
“Tên điên này!” Trong điện thoại truyền đến tiếng mắng rất lớn của Diệp Tư Thần: “Phụ nữ thích cậu có thể xếp hàng dài ba con phố, tại sao cậu cứ nhất quyết nhắm vào Tô Dao không buông?
Không phải là cậu thích cô ấy rồi đó chứ?”