“Chị Vũ Mi, con tiện nhân này, cô ta dám phá hủy khuôn mặt của em!” San San bưng mặt khóc: “Không có khuôn mặt này, em sau này còn sống sao nổi?”
San San mặt mày máu me be bét, nhìn không ra vết thương ở đâu, chỉ là cả khuôn mặt rất đáng sợ.
Vũ Mi xua xua tay: “Đi bệnh viện đi, kiểm tra xem bị thương ở đâu.”
Nói xong, liền sắp xếp hai người đưa San San đi bệnh viện.
“Tô Dao, cô không sao chứ?”
Vũ Mi sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của Tô Dao, tim đập rất gấp! Không ngờ San San lại xuống tay mạnh đến vậy, khuôn mặt của Tô Dao sưng mọng, da mỏng như tờ giấy, cả mặt bê bết toàn máu là máu, dường như chỉ cần không cẩn thận chút thôi là máu có thể phun ra khỏi lớp da mỏng!
Vũ Mi nhìn thấy cảnh tượng thảm thương đến không cầm lòng nổi, tự trách San
San ra tay quá mạnh. Vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Mi lúc nãy, Abby đã thấy hết, cô đứng lên nói với Vũ Mi:
“Không ngờ sự quản lý ở Thiên Đô lại hỗn loạn đến thế, nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tin. Vũ Mi, tôi sẽ báo cáo toàn bộ việc này cho ông chủ”
Vũ Mi là người từng trải, cô tự hiểu Abby muốn nói gì: “Cô yên tâm đi Abby, San San lần này thật sự là ra tay quá tàn độc, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta cẩn thận”
“Tốt nhất nên như thế, Vũ Mi, cô đã ở Thiên Đồ lâu năm rồi, có một số việc tôi chỉ nói đến đây thôi. Tô Dao có mối quen biết lâu năm với ông chủ, mối quan hệ của họ không phải là việc chúng ta nên đồn đoán, có hiểu không?” .
Sau khi để lại vài lời như vậy, Abby dìu Tô Dao đứng lên.
Trong ký túc xá, nhìn qua xung quanh, Abby giọng đầy tức giận nói: “Tô Dao, cô không cần mạng sống nữa à? Tại sao không đi bệnh viện?”
Tô Dao nhìn cô cười cười, vừa định nói thì phát ra một tràng họ liên tiếp: “Không sao, tôi tự biết lượng sức mình mà, mấy hôm nữa là khỏi thôi, không cần đi bệnh viện đâu.”
Tô Dao dù thế nào cũng phải giữ bằng được số tiền còn lại. Giờ mà đi bệnh viện lại tiêu mất mấy trăm, cô không nỡ. Số tiền này còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô.
“Mặt cô bị thương nghiêm trọng như vậy... có thể để lại sẹo đấy” Sau khi nhìn thấy vết sẹo dài trên cổ cô, Abby không nói được lời nào.
Cô khẽ thở dài, ngồi xuống bên giường của Tô Dao.
“Tô Dao, việc mà năm đó cô nhờ tôi tìm cha cô, tôi đi tìm rồi” Abby có vẻ khó khăn mở lời: “Tôi đi tìm ông ấy ba lần, mỗi lần chỉ cần nhắc đến tên cô là đều
bị từ chối nói chuyện, cơ bản không cho tôi bất kỳ cơ hội nào, vì vậy... tôi rất xin lỗi cô.”
Những việc này Tô Dao đều đã sớm đoán ra.
Nếu nói năm đầu tiên cô vẫn còn tràn đầy hy vọng, nhưng sang đến năm thứ hai cô thật sự chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Chân tướng sự việc mà cô muốn biết, sợ rằng sẽ không đợi kịp nữa rồi. Cô là nỗi sỉ nhục đối với họ, là thứ mà họ muốn tránh thật xa.
Lánh xa một chút còn không kịp, sao lại ra mặt giúp đỡ cô làm gì? Mặc dù đã sớm đoán ra, nhưng khi tận tai nghe thấy, trong lòng cô lại đau khổ vô cùng.
Tô Dao cười một cách đau khổ: “Không sao, Abby, cảm ơn cô đã giúp tôi”
“Tô Dao, không cần biết người khác nghĩ thế nào, nhưng tôi thấy rằng, việc đó nhất định không phải do cô làm”
Tô Dao đột nhiên sững lại. Nước mắt cô bỗng dưng rơi lã chã. Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng lại như ánh sáng chiếu vào căn phòng u tối.
Năm năm rồi, từ khi xảy ra chuyện đã năm năm rồi, trừ Chu Đồng đã qua đời, không có bất kỳ ai tin cô cả.
Bao gồm cả cha cô. Huống hồ một người không thân thích như Abby, lại tin việc đó không phải do cô làm.
Nước mắt rơi lã chã như vòi hoa sen, không ngừng rơi xuống. Bao nhiêu tình cảm cất giữ trong lòng, Tô Dao đã bao năm rồi trầm mặc không biết nên nói gì, cô mở miệng định nói một câu rất bình thường thôi, nhưng không thể nào mở lời được: “Abby, cảm ơn cô."
Nhìn điệu bộ của cô, Abby không cầm được tiếng thở dài, ai có thể ngờ rằng Tô Dao ý chí ngút trời của ngày đó lại thành ra bộ dạng như này.
“Mặc dù cô với tôi không thân thiết, cũng chỉ là chào hỏi qua với nhau vài câu, nhưng tôi đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô, chuyện cô từ chối nhiều người theo đuổi mình, chỉ một
lòng với Lục Lệ Thành, tình cảm chân thành mà cố dành cho anh ấy, người kiêu hãnh như cô, thà rằng không đạt được chứ nhất định không bao giờ đạp đổ mối tình đó