Bạch Châu Châu uốn éo cái eo thon của mình bước vào, nói thầm vào tai người đàn ông ngồi bên cạnh, “Anh Lưu, người phụ nữ này rất mê tiền, vì tiền cái gì cô ta cũng dám làm, hay là chúng ta tìm trò gì chơi vui một chút nhỉ?”
Anh Lưu nhìn Tô Dao một lượt, cau mày: “Con đàn bà xấu xí như này, có cái gì vui?”
Bạch Châu Châu cười cười: “Anh cũng không xem xem đây là nơi nào, cái gì cũng không thiếu, cải thiểu duy nhất là trò vui! Chúng ta thế này.”
Anh Lưu cười phá lên, thò tay lên xoa mũi cô ta, cưng nựng: "Cưng cũng thật lắm trò! Nhưng mà nghe có vẻ rất thú vị! Rất hấp dẫn”
Bạch Châu Châu nũng nịu: “Người ta chẳng phải muốn anh chơi cho thật sảng khoái sao?”
“Được, được, được, hôm nay anh sẽ bù đắp cho em” Anh Lưu sờ lần lên ngực cô ả, quay người vẫy vẫy Tô Dao: “Lại đây!”
Tô Dao đứng ở cửa, tiếng nhạc to đến mức điếc tai, cô không nghe thấy hai người bọn họ nói gì, chỉ thấy người đàn ông vẫy vẫy cô, cô ngay lập tức vui mừng bước vào.
“Thưa ngài, ngài cần rượu sao?”
“Tôi cần một trăm chai rượu”
Tô Dao mừng đến ngày người: "Thật sao? Tôi đi lấy ngay bây giờ!”
“Đợi đã” Anh Lưu gọi cô, từ trong túi lấy ra mấy sấp tiền dày cộm, xếp lên bàn: “Đây là năm
mươi nghìn, chỉ cần có biểu diễn một tiết mục khiến bọn tối vui vẻ, số tiền rượu còn lại tôi lập tức cho cô.”
Tiết mục nhỏ?
Tô Dao nhìn Bạch Châu Châu đang đứng bên cạnh, đang cười bí hiểm nhìn cô, chắc hẳn là không có ý đồ tốt.
Cô biết chắc chắn Bạch Châu Châu sẽ lợi dụng cơ hội này để trả thù cô.
Nhưng sức quyến rũ của một trăm chai rượu quả thật quá lớn, Tô Dao cắn răng, gật đầu đồng ý: “Nếu như đồng ý mua một trăm chai rượu của tôi, ngài cần tôi làm gì cũng được.”
“Sảng khoái!”
Anh Lưu uống một hơi dài và hét vào đám đông: “Mấy đứa bọn bay, đừng hát nữa, mày, mày đi ra đằng sau lấy cải thùng đã chuẩn bị sẵn mang vào đây.”
Vừa nghe có kịch hay để xem, mọi người như cắt tiết gà, lập tức có hai người chạy đi lấy đồ, không đến một phút sau, mọi thứ đã được mang đến đầy đủ.
Là một đoạn dây thừng và một cái thùng trong suốt.
Khi nhìn thấy đoạn dây thừng, toàn thân Tô Dao run lẩy bẩy.
Khi còn ở trong tù, những người đó đã từng trói cô cả một đêm, dẫn đến lệch xương cánh tay, khiển sau này cánh tay cô không nhấc thẳng lên được.
“Hai thằng bọn mày, trói cô ta chặt một chút
Anh Lưu dặn dò Xong, hai người đàn ông nhanh chóng trói chặt hai chân, hai tay của Tô Dao,
Chân tay bị trói chặt, Tô Dạo như quay trở về cái đêm đen tối đó.
Có mặc một chiếc áo khoác mỏng, tay chân bị trói và nhốt trong một cái lồng sắt và để qua đêm trong một buổi tối đầu mùa đông.
Rõ ràng là thời tiết đầu đông, nhưng không hiểu sao hôm đó lại có rắn xuất hiện, cho đến tận bây giờ, trên đùi Tô Dao vẫn còn hai vết cắn rất sâu.
Tô Dao nghĩ rằng đã mất mạng trong cái đêm hôm đó, thế nhưng cô vẫn sống đến tận ngày hôm nay.
Có lúc, Tô Dao nghĩ, giả như cô chết trong đêm hôm đó thì tốt biết bao.
Như vậy cô có thể được ở cùng đứa con đã mất của mình, không phải chịu cảnh âm dương cách biệt nữa.
Nhìn vẻ toàn thân run rẩy của cô, hai mắt nhắm chặt, Bạch Châu Châu cười nhạt, Tô Dao, mới chỉ có chút thủ đoạn nhỏ thôi, mà cô đã sợ rồi à?
Thứ làm cho cô sợ còn ở phía sau cơ.
Chân tay Tô Dao bị trói chặt, anh Lưu dặn dò thủ hạ bên dưới đem cô thả vào cái lồng bằng thuỷ tinh.
Trong phòng, tất cả đàn ông đàn bà đều dừng mọi việc đang làm lại chuyển sự chú ý sang bên này, háo hức quan sát mọi thứ.
Tô Dao không phản kháng, thủ hạ của anh Lưu không nói lời nào liền thả cô vào trong cái lồng bằng thuỷ tinh, cô trừng trừng nhìn bọn họ khoá bên ngoài lại.
Bạch Châu Châu nhìn Tô Dao và cười: “Cô em, đừng sợ, bọn chị không làm gì em đâu.”
Đây căn bản không phải là an ủi, mà lại như lời cảnh báo tiếp theo mới là chương trình chính.
Tô Dao cúi đầu im lặng, cô như đang ở trong một vũng nước tù đọng, không có bất cứ biểu cảm gì.
sỉ nhục cũng được, đả kích cũng được, cô đã chịu đựng quá nhiều.
Trái tim cô đã sớm đau đến mức tê liệt.
Chỉ cần mua rượu của cô, chỉ cần có thể giúp cô kiểm đủ ba triệu, bắt có làm gì cô cũng đồng ý.