Chương 2 Tôi muốn cô nợ máu phải trả bằng máuI
Lục Lệ Thành hừ lạnh một tiếng, anh xoay người đi mặc quần áo, giống như nhìn thêm một lần nữa cũng khiến anh cảm thấy buồn nôn vậy.
Cả người Tô Dao lạnh toát, giống như bị người khác dội một thùng nước đá.
Chẳng lẽ chỉ vì cô thích anh nên chuyện này đương nhiên là do cô vạch ra ư?
Bất kể cô có trong sạch vô tội hay không, bất kể có phải cô cũng bị tổn thất hay không ư?
Lẽ nào chỉ vì cô thích anh nên anh có thể không hề nể tình mà giẫm lên lòng tự trọng của cô?
Thậm chí còn đay nghiến nghiền nát nó dưới chân?
Cô hèn mọn đến mức cùng cực chẳng qua chỉ là vì thích anh!
Tô Dao cắn chặt môi dưới, khuôn mặt trắng bệch.
“Tô Dao, tốt nhất là cô hãy cầu nguyện cho Chu Đồng đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi Ị”
sẽ không tha cho cô đâu Lục Lệ Thành nói xong liền đóng sập cửa bỏ đi.
Mới lúc nãy thời tiết vẫn còn đẹp mà đột nhiên lại đổ mưa lớn.
Quanh người Lục Lệ Thành tản ra khí lạnh, anh đứng trước cửa phòng cấp cứu giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, toàn thân đều phát ra tín hiệu “người sống chớ lại gần”.
Một tiếng trước Chu Đồng gặp tai nạn giao thông và nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Cô ấy quá đau lòng, cộng thêm mưa lớn đã cản tầm nhìn, không nhìn thấy chiếc xe tải bị mất thắng nên đã lao đầu xe vào.
Xe bị biến dạng nghiêm trọng. Lúc được đưa vào bệnh viện Chu Đồng đã không còn nhịp tim, bác sĩ trực tiếp đưa ra bản thông báo tử vong. Lục Lệ Thành giống như phát điên túm lấy cổ bác sĩ, ra lệnh cho bác sĩ nhất định phải cứu được cô ấy, nếu không thì sẽ lấy mạng của anh ta.
Bác sĩ hoảng sợ, vội vàng đẩy Chu Đồng vào phòng cấp cứu, đến bây giờ cũng chưa dám ra ngoài.
“Chủ tịch Lục.” Nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của Lục Lệ Thành, Abby ngập ngừng: “Anh cũng đã thấy tình hình lúc nãy rồi, tim của cô Chu đã ngừng đập, anh bớt đau buồn…”
“Im miệng!” Lục Lệ Thành quát lớn một tiếng, nhìn Abby với cặp mắt đỏ ngầu: “Cô ấy chưa chết, cũng sẽ không chết, tôi không cho phép cô ấy chết!”
Abby khế thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Cô là trợ lý của Lục Lệ Thành, đã đi theo anh kể từ ngày đầu tiên tiếp quản công ty, chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ này của anh.
Lục Lệ Thành tuy tuổi tác không lớn nhưng là người có tâm tư rất sâu, anh sẽ không bao giờ thể hiện hỉ nộ ái lạc trên khuôn mặt. Đã quen với dáng vẻ điềm đạm trấn tĩnh của anh cho nên thật sự Abby cũng không quen với bộ dạng của anh hiện tại cho lắm.
Vậy nên có thể thấy cô Chu Đồng có vị trí rất quan trọng trong lòng Chủ tịch Lục.
Abby không khỏi thấy lo lắng cho Tô Dao.
Trước đây cũng có không ít phụ nữ gài bẫy Chủ tịch Lục, thấy sang muốn bắt quàng làm họ nhưng tất cả đều có kết cục rất thảm, không có ai là ngoại lệ. Nếu như thật sự không thể cứu được Chu Đồng…
Abby không dám nghĩ Tô Dao sẽ có kết cục như thế nào.
Lục Lệ Thành đứng im bất động ở cửa phòng cấp cứu, hai mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa giống như radar, giống như một giây sau là Chu Đồng có thể đẩy cửa ra, mỉm cười đi về phía anh vậy.
Hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, nghĩ đến dáng vẻ toàn thân đẫm máu của Chu Đồng lúc nãy là lòng anh lại đau đớn co thắt lại.
Nếu không phải Tô Dao vạch ra tất cả những chuyện này cố ý để Chu Đồng nhìn thấy, làm sao cô ấy lại biến thành bộ dạng này được?
Nhớ đến khuôn mặt khiến người ta chán ghét của Tô Dao là Lục Lệ Thành lại không nhịn được chỉ muốn bóp chết cô.
Hai mắt Lục Lệ Thành lóe lên một vẻ tàn nhẫn.
Tô Dao, tốt nhất là cô hãy cầu nguyện cho Chu Đồng bình an vô sự, nếu không thì tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!
Cửa phòng mở ra “cạch” một tiếng, bác sĩ lắc đầu thở dài từ trong phòng đi ra.
“Anh Lục, vết thương của cô Chu thật sự quá nghiêm trọng, chúng tôi đã cố hết sức rồi…”
Một giây sau Chu Đồng đang phủ vải trắng được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra ngoài, người đã không còn sự sống.
Ánh mắt của Lục Lệ Thành nhìn lên tấm vải trắng trước mặt, trong cặp mắt đen láy đang áp chế nỗi đau khổ ngập trời.
Anh cứ nhìn trân trối như vậy, rất lâu vẫn không động đậy giống như một pho tượng thạch cao.
Abby không nhìn tiếp được nữa, khẽ nói: “Chủ †ịch Lục, cô Chu đã đi rồi…”
Lục Lệ Thành không lên tiếng, các nhân viên y tế ở bên cạnh cũng không dám tự ý hành động, đành phải đưa mắt nhìn Abby.
Abby vẫy tay, họ vội vàng đẩy thi thể của Chu Đồng đi giống như nhận được lệnh ân xá.
Lục Lệ Thành bỗng nhiên quay người lại sải bước đi về phía cửa ra vào. Cả người anh tản ra từng luồng hơi lạnh giống như mới từ trong hầm băng đi ra, lời anh nói ra lại càng khiến người ta hoảng sợ hơn: “Abby, thông báo cho bộ phận marketing dừng cung cấp hàng cho tập đoàn Tô Thị, trước buổi trưa ngày mai nhất định phải đòi lại khoản nợ ba mươi triệu tiền hàng của Tô Thị. Còn nữa, gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu của Bộ Công an, nói với ông ấy là tôi muốn Tô Dao nợ máu phải trả bằng máu!”
Abby không khỏi rùng mình một cái, vội đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
Hai chân giống như rót chì, Tô Dao lê từng bước từng bước đi vào nhà.
Hai mắt cô dần dân ướt nhòe.
Cho dù họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của Lục Lệ Thành luôn nhìn về phía Chu Đồng, trước giờ anh đều không biết sinh nhật của cô và Chu Đồng chỉ cách nhau một ngày.
Hôm nay là sinh nhật của cô.
Tô Dao cúi đầu cười gượng một tiếng, cả đời này cô cũng sẽ không quên được ngày hôm nay. Ngày hôm nay cô đã mất đi người bạn thân nhất, mất đi trinh tiết, hơn thế nữa là mất đi tình yêu đã được cô giấu kín trong lòng suốt mười năm.
Sinh nhật tuổi hai mươi, cả đời cô không quên.
Vừa đẩy cửa ra, cô còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong phòng thì đột nhiên một tiếng “cốp”
vang lên, một món đồ đập tới, trên trán cô lập †ức trào máu.
“Đồ bất hiếu, mày còn biết mò về đây nữa hả?”
Tiếng quát phẫn nộ của Tô Trường Trung truyền đến ngay sau đó: “Bình thường bọn tao cưng chiều mày, để mặc cho mày muốn làm gì thì làm, thế mà mày không biết trời cao đất dày đi để ý đến Lục Lệ Thành, lại còn không biết liêm sỉ lừa người ta lên giường. Nhà họ Tô chúng tao bị mày làm cho mất hết thể diện rồi!”
Hai mắt bị máu chảy xuống mà rất cay, trên trán truyền đến cơn đau nhức nhưng cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
Tại sao người khác không tin cô, ngay cả bố mẹ cũng không tin cô?
Phải nói bao nhiêu lần là cô không làm thì họ mới chịu tin đây?