Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tô Dao năm một mình trong ký túc xá.
Khuôn mặt cô sưng húp, Vũ Mi lo lắng cô sẽ khiến cho khách hàng sợ hãi nên cho cô nghỉ ngơi một ngày.
Thực sự, Vũ Mi còn lo lắng một điều, cô không biết Tô Dao có mối quan hệ như thế nào với ông chủ, nhìn thái độ mà ông chủ đối xử với Tô Dao, dường như có vẻ ân oán rất sâu đậm, nhưng khi ông chủ biết tin cô ta chuẩn bị đi hầu hạ người đàn ông khác, dáng vẻ đáng sợ lúc đó khiến cô nhìn không ra.
Cái cô Tô Dạo này, rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào với ông chủ?
Vũ Mi thấy hơi đau đầu, không biết nên sắp xếp như thế nào, trước mắt chỉ có thể cho cô ấy nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp.
Thế mà khi đêm đến, Vũ Mi lại nhìn thấy Tô Dao.
Cô ta với khuôn mặt sưng vù, dáng đi khập khiễng bước vào trong.
Vũ Mi đột nhiên sững người lại và hỏi: “Chẳng phải cho cô nghỉ ngơi sao? Đến đây làm gì thế?”
Lúc ra khỏi phòng do không cẩn thận nên bị treo chân, Tô Dao vịn tay vào tường, bước chầm chậm đến trước mặt Vũ Mi, cúi đầu và nói: “Chị Mi, tôi không nghỉ được, tôi phải bán rượu.”
“Cô đem cái mặt sưng vù này đến trước mặt khách? Cô muốn làm cho khách sợ chết khiếp đấy hả?” Vũ Mi nói một cách tức giận: “Cô về nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi vết sưng trên mặt đỡ rồi đến làm việc cũng không muộn”
Không, cô không đợi được!
Cô phải bán đủ mười nghìn chai rượu mới được đi khỏi nơi này, cô một ngày cũng không thể đợi được!
Tô Dạo khẩn cầu Vũ Mi: “Chị Mi, xin chị, cho em đến làm việc đi, em sẽ không làm cho khách sợ đầu, chị xem xem...”
Cô lấy ra một chiếc khẩu trang y tế: “Như thế này khách sẽ không nhìn thấy mặt em, xin chị, cho em quay lại làm việc đi mà.”
Từ trước đến nay chưa thấy ai làm việc thục mạng như vậy, Vũ Mi thở dài và nói: “Là cô cố chấp đòi đến làm việc, tôi ngăn thế nào cũng không được, vậy thì cô làm đi, có thể bán được rượu hay không, phải xem bản lĩnh của cô thể nào.”
Tô Dao mừng rỡ, không quên rối rít cảm ơn, rồi đi lên lầu.
Cô đẩy cửa bước vào phòng, căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Căn phòng này vốn dĩ là nơi nghỉ ngơi của những cô gái bán rượu, khi không đi đưa rượu, thì hầu như họ đều ở đây.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tô Dao đầy vẻ soi mói.
“Ái chà!” Có tiếng cười phát ra phá vỡ không gian im ắng, một cô gái mở lời, vừa đánh son vừa nói: “Tô Dao, cô làm sao thế? Mặt vừa sưng vừa đỏ, chân lại còn tập tễnh nữa?”
Cô gái này tên là Kiều Kiều, là người cũ ở Thiên Độ, bản rượu ở đây đã mấy năm, cô ta thi thoảng có đi khách.
Tô Dao không thân thiết lắm với cô ta, cô mỗi ngày chỉ chuyên tâm vào việc bán rượu, không thân thiết với mọi người ở đây. Tô Dao cúi đầu, không nói năng gì.
“Tô Dao người ta sắp đi phòng nghiệp vụ rồi, nghe nói cô tối qua vớ được ông khách sộp”
Một cô gái khác lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.
“Thiên Đô chắc sắp đóng cửa đến nơi? Loại người như cô ta mà cũng được đi khách”
Kiều Kiều nhìn thân hình khô khan của Tô Dao một cách khinh bỉ:
“Nói đến dáng vóc, không có dáng vóc, nói nhan sắc không có nhan sắc, trên cổ lại có vết sẹo dài như con sâu, khiến người khác nhìn vào phát khiếp, loại người thế này mà cũng đi khách được, thật nực cười!”.
Nghe đến hai từ đi khách, toàn thân Tô Dao cứng đờ, coi như không có chuyện gì xảy ra, cô thò tay lấy hai chai Nhân Mã Đầu, xoay người định bước ra ngoài.
Chẳng sao cả, cười nhạo, trách mắng, tất cả những thứ này cô đều quen rồi.
Cô xem như không nghe thấy gì, Kiều Kiều tức giận, liếc nhìn San San đang ngồi ở cửa.
Đúng lúc Tô Dao bước ra ngoài, San San đột nhiên đưa chân ra ngáng đường, có ngã xuống nền đất, hai chai Nhân Mã Đầu cũng vỡ tan.
“Không... rượu của tôi." Tô Dao không quan tâm đến máu trên tay, dáng vẻ điên rồ đi nhặt chai
rượu. Một chai Nhân Mã Đầu giả ba nghìn, mà cô mới kiếm được có ba trăm. Hôm nay làm vỡ hai chai rượu, cô phải bán được hai mươi chai mới đủ.
“Cô tiếp một người khách đã kiếm được ba mươi nghìn rồi, chẳng nhẽ còn tiếc chút tiền mọn. này à?”