Nương theo đó là một tiếng duệ khiếu to lớn, kim quang như mặt trời chói chang từ quang trận màu vàng bộc phát ra, tốc độ vận chuyển nhanh hơn gấp mười lần so với trước.
Giữa không trung, thiên môn màu vàng mãnh liệt chấn động, triệt để trở nên ngưng thực, thể tích càng biến lớn gấp mấy lần.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, vô số thần lôi trong suốt từ thiên môn màu vàng chen chúc ra, hung hăng đánh vào trên cột sáng màu máu.
Trong cột sáng màu máu, thần sắc Ngụy Thanh biến đổi, nhưng không đợi gã làm ra bất kỳ cử động nào, vô số thần lôi trong suốt bao phủ cột sáng màu máu.
"Vô Sắc Lôi! Đây là Chí Dương Thần Lôi ngưng tụ đến cực hạn mới có thể hiển hiện!" Quan Nguyệt chân nhân trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy cuồng hỉ.
Trên cột sáng màu máu trong nháy mắt hiện ra từng vết nứt, điên cuồng run rẩy mấy lần, cột sáng ầm vang một tiếng triệt để bạo liệt ra.
Lôi cầu trong suốt cuồn cuộn chen chúc xuống, nuốt vào hết thảy.
Trong Lâm Lang Hoàn, gối ngọc màu trắng rung động không thôi, quang mang nhanh chóng chớp động phía trên.
Mấy hơi thở sau, quang mang trên gối ngọc đột nhiên tán đi, hư ảnh Thiên Sách trong quang trận cũng biến mất theo.
Quang trận màu vàng điên cuồng vận chuyển lập tức dừng lại, giữa không trung thiên môn màu vàng cũng lóe lên biến mất, lôi cầu trong suốt chen chúc ra cũng như nước trên đập lớn đổ xuống, bỗng nhiên dừng lại.
Trong Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận, lôi quang trong suốt nhanh chóng phiêu tán, hiện ra tình cảnh bên trong.
Một bộ thân thể tàn phế mặc áo giáp màu đen lẳng lặng nằm ở nơi đó, chính là Ngụy Thanh, tay chân tứ chi và đầu đã biến mất, chỉ có phần ngực bụng dưới áo giáp vẫn còn ở đó.
Mà ba người Yêu Phong, Mã Tú Tú, Kim Lân bên cạnh đã triệt để không thấy tăm hơi, một chút vết tích cũng không lưu lại, tựa hồ bị thần lôi trực tiếp biến thành hư vô.
Xa xa đám đệ tử Phổ Đà sơn thấy vậy, phát ra tiếng reo hò như núi kêu biển gầm.
Thẩm Lạc không để ý đến những người khác, thân hình từ đỉnh tế đàn bay vụt xuống, lóe lên rơi vào bên cạnh áo giáp màu đen.
Trên áo giáp màu đen có nhiều chỗ rạn nứt, nhưng chỉnh thể coi như hoàn hảo, mặt ngoài nhộn nhạo một tầng hắc quang, vậy mà không mất đi linh tính.
Áo giáp này không biết là bảo vật gì, lúc trước đại chiến Triều Âm động, hắn dùng hết thủ đoạn cũng vô pháp lưu lại vết tích trên áo giáp này, bây giờ giáp này vậy mà có thể tiếp nhận Chí Dương Thần Lôi công kích mà không nát.
Mà bên cạnh áo giáp, còn có một thanh kiếm gãy màu ám kim, chính là chuôi Trảm Ma Kiếm kia, huyết quang phía trên đều đã biến mất.
Không biết có phải vì bị Chí Dương Thần Lôi tẩy lễ hay không, trên Trảm Ma Kiếm bị huyết sắc xâm nhiễm vậy mà biến mất hơn phân nửa, chỉ còn một chút lưu lại trên đó.
Mấy người Quan Nguyệt chân nhân, Thanh Liên tiên tử cũng bay vụt đến, rơi vào bên cạnh Thẩm Lạc.
Nhiếp Thải Châu cũng theo tới, trong tay nàng trừ cành Dương Liễu, thình lình còn cầm một bình ngọc màu trắng, chính là Ngọc Tịnh Bình.
Bình này trước đó bị lão giả sáu mươi dùng Ngũ Chỉ sơn phong ấn trấn trụ, vừa rồi Chí Dương Thần Lôi công kích phạm vi rộng, Ngũ Chỉ sơn phong ấn cũng bị phá,
Mã Tú Tú không biết bị giết hay là đào tẩu, Nhiếp Thải Châu liền lợi dụng liên hệ giữa cành Dương Liễu cùng Ngọc Tịnh Bình, thu bảo vật này vào trong lòng bàn tay.
"Thẩm tiểu hữu, vừa rồi quyển sách kia là ngươi được từ chỗ nào?" Quan Nguyệt chân nhân nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, hỏi.
"Đó cũng không phải là sách, chính là một môn phù lục huyễn hóa hư ảnh, Thẩm mỗ mấy năm trước trong một lần kỳ ngộ đạt được, vừa rồi phù này bị pháp trận hấp dẫn, tại hạ lại gặp tình huống nguy cấp, cho nên tự tiện làm chủ đầu nhập nó vào trong trận pháp màu vàng kia, xin Quan Nguyệt tiền bối chớ trách." Thẩm Lạc tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Không trách, không trách, Phổ Đà sơn ta hôm nay có thể được bảo toàn, toàn do Thẩm tiểu hữu tương trợ, Quan Nguyệt ở đây bái tạ." Quan Nguyệt chân nhân vội vàng lắc đầu, lập tức trịnh trọng thi lễ với Thẩm Lạc một cái.
Mà mấy người Thanh Liên tiên tử cũng khom người theo.
"Chư vị tiền bối không cần khách khí, toàn bộ nhờ mọi người tề tâm hợp lực, mới đánh lui những Ma tộc kia. Chỉ là Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận chính là Ngũ Hành pháp trận, vì sao có thể triệu hoán Chí Dương Thần Lôi Thiên giới?" Thẩm Lạc vội vàng đỡ mấy người, sau đó hỏi một câu giữ đáy lòng từ lâu.
"Cái này triệu hoán pháp trận cũng là thứ Đại Ngũ Hành Hỗn Nguyên Trận vốn có, là Quan Âm tổ sư năm đó trước khi rời Phổ Đà sơn, cố ý lưu lại, thông qua trận này có thể câu thông Thiên Lôi Đài Thiên giới, triệu hoán thần lôi kích địch." Quan Nguyệt chân nhân nói.
"Thì ra là vậy." Thẩm Lạc hơi cảm giác giật mình.
"Quan Nguyệt sư thúc, vừa rồi lôi quang quá mức loá mắt, thần thức cũng vô pháp tới gần, chúng ta không thấy được tình huống trong lôi quang, bất quá Cực Quang Mục của ngài giỏi về nhìn trộm loại tình huống này, ngài có nhìn rõ tình huống trong lôi quang? Những người kia vừa rồi bị Chí Dương Thần Lôi đánh giết? Hay là thi pháp chạy ra ngoài rồi?" Thanh Liên tiên tử hỏi Quan Nguyệt chân nhân.
Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, cũng nhìn về phía Quan Nguyệt chân nhân.
"Vừa rồi trước khi cột sáng màu máu phá toái, Ngụy Thanh đã thi pháp đưa ba người ra ngoài, hắn cũng muốn rời đi, nhưng không kịp thì bị Chí Dương Thần Lôi oanh sát." Quan Nguyệt chân nhân chậm rãi nói.
"Ngụy Thanh kia thật đã bị đánh giết, thần hồn của hắn có thể chạy thoát không?" Thẩm Lạc vẫn không yên lòng, xác nhận lại.
Thần hồn Ngụy Thanh chính là ma hồn Xi Vưu chuyển thế, hắn nhất định phải biết rõ kết quả.
"Thẩm tiểu hữu ngươi yên tâm, thần hồn Ngụy Thanh kia đã bị Chí Dương Thần Lôi triệt để oanh sát, cũng không chạy đi, đây là ta tận mắt nhìn thấy, không sai." Quan Nguyệt chân nhân nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Thanh gặp chuyện thê thảm, khiến cho người ta đồng tình, nhưng dù sao gã cũng là tàn hồn Xi Vưu chuyển thế, bất luận thế nào cũng không thể đê mặc nó rời đi.
Quan Nguyệt chân nhân nhìn về phía thân thể tàn phế của Nguỵ Thanh, thở dài, bấm niệm pháp quyết điểm một cái. Một đoàn kim quang rơi vào tàn thi Ngụy Thanh, ầm vang một tiếng hóa thành một đoàn phật hoả màu vàng, mấy hơi thở đã biến tàn thi Ngụy Thanh thành tro tàn, chỉ còn lại bộ áo giáp màu đen kia.
"Áo giáp này kiên cố không gì sánh được, không biết là bảo vật gì, bây giờ mặc dù có chút rạn nứt, vẫn là áo giáp phòng ngự tuyệt hảo. Còn thanh kiếm gãy này, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Thánh Kiếm Trảm Ma trong tay Thượng Cổ Hoàng Đế năm đó, có thể khắc chế hết thảy ma khí. Trong truyền thuyết là Xi Vưu là bị kiếm này chém đầu, Ngụy Thanh là do Thẩm tiểu hữu chém giết, hai món bảo vật này tự nhiên thuộc về tiểu hữu." Quan Nguyệt chân nhân phất tay áo lên, đưa hai kiện đồ vật đến trước người Thẩm Lạc.
"Nếu thế, Thẩm mỗ cũng không khách khí, Tử Kim Linh này chính là đồ vật Phổ Đà sơn, xin Quan Nguyệt tiền bối thu hồi!" Thẩm Lạc đại hỉ nhận lấy hai vật, sau đó lấy ra Tử Kim Linh trả lại cho Quan Nguyệt chân nhân.
"Đa tạ Thẩm tiểu hữu." Quan Nguyệt chân nhân cám ơn một tiếng, ra hiệu Thanh Liên tiên tử bên cạnh nhận lấy.
Nhiếp Thải Châu thấy vậy, đưa cành Dương Liễu cùng Ngọc Tịnh Bình tới, chỉ là Thanh Liên tiên tử chỉ tiếp nhận Ngọc Tịnh Bình, cũng không thu hồi cành Dương Liễu kia.
"Ta và Thải Châu hôm nay ngộ nhập Triều Âm động, bởi vì tình huống khẩn cấp, Thẩm mỗ liền luyện hóa linh đang này đối địch. Theo Thải Châu nói, trong linh này bị hạ cấm chế, chỉ có thể do một người sử dụng, có chút phiền phức, không biết chư vị có biện pháp phá giải cấm chế này không?" Thẩm Lạc chắp tay nói.
"Thẩm tiểu hữu không cần phải lo lắng, pháp này có thể phá giải." Quan Nguyệt chân nhân nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này mới an tâm.
Vào thời khắc này, trên người hắn bỗng nhiên dâng lên một đạo kim quang thô to, vô số bạch quang chớp động trong đó, giống như sóng dữ bay về tế đàn nơi xa.