Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Nội dung Hoàng Đình Kinh không nhiều, từ đầu tới cuối chỉ có bảy mươi hai câu, lão đạo tóc trắng rất nhanh tụng niệm xong, bắt đầu giảng giải.
Viên hầu màu vàng kia nghe đến đó, mặt mày hớn hở, nhịn không được khoa tay múa chân.
"Diệu!" Thẩm Lạc nhập thân vào thể nội nó, cũng thấy tâm thần như say, nhịn không được miệng phun một chữ diệu.
Âm này vừa ra khỏi miệng, tựa hồ vi phạm một loại quy tắc nào đó.
Ý thức của hắn lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình bao lấy, từ thể nội viên hầu thoát ly ra, nhanh chóng bay lên không trung.
Không đợi hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, trước mắt lập tức tối đen, lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Lạc từ hôn mê sâu hồi tỉnh lại, ý thức cũng chầm chậm thanh tỉnh. Hắn lắc lắc đầu, vội vàng nhìn lại chung quanh.
Lúc này hắn lại xuất hiện ở trong sơn động, cũng không phụ thể trên thứ gì, đã quay trở về thân thể của mình, đang khoanh chân ngồi trước tinh bích màu trắng.
Thân ảnh cổ quái trong tinh bích kia đã biến mất không thấy gì nữa, giờ phút này bên trong rõ ràng hiện ra thân ảnh của hắn, sợi lông khỉ màu vàng kia lẳng lặng bám vào trên tinh bích, tản mát ra đạo đạo kim quang.
Hoàn cảnh chung quanh không khác gì trước đó, hết thảy kinh lịch vừa rồi phảng phất là ảo mộng, nhưng bảy mươi hai câu khẩu quyết Hoàng Đình Kinh trong đầu lại như nhắc nhở hắn hết thảy đều là thật.
Thẩm Lạc nhìn lông khỉ màu vàng một chút, âm thầm phỏng đoán vừa rồi mình rơi vào trong mộng, tám thành là vì lông khỉ màu vàng này.
Mà lông tóc trên người viên hầu màu vàng kia, giống như đúc sợi lông khỉ màu vàng này, hẳn lông khỉ này là lông viên hầu màu vàng kia lưu lại.
Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, rất nhanh thu liễm tâm tư, không phân tâm để ý tới những việc vặt này nữa, nhắm mắt lại.
Trước đó trong mộng chỉ lo lưu vào trí nhớ nội dung Hoàng Đình Kinh, căn bản không kịp lĩnh hội thâm ý trong đó. Bây giờ đã nhàn rỗi, tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút bảy mươi hai câu Hoàng Đình Kinh này, để tránh bị quên.
Sau một hồi lâu, Thẩm Lạc mở to mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười hưng phấn.
Hắn đã lĩnh hội Hoàng Đình Kinh không sai biệt lắm, so với trước đó lĩnh ngộ, sáu mươi câu khẩu quyết sau của Hoàng Đình Kinh cũng là một môn pháp quyết tu luyện.
Bảy mươi hai câu khẩu quyết, mỗi mười hai câu đối ứng một đại cảnh giới, toàn bộ kinh văn, thình lình biến thành một môn công pháp tinh diệu có thể tu luyện từ Luyện Khí kỳ tới Chân Tiên kỳ.
Mà mỗi một câu pháp quyết Hoàng Đình kinh đều huyền diệu vô tận, xa xa không phải công pháp vô danh mình tu luyện lúc trước có thể so sánh.
Thẩm Lạc lấy được bộ công pháp vô danh kia, chỉ có thể tu luyện từ Luyện Khí kỳ đến Ngưng Hồn kỳ, đối với hiện thực của mình, kỳ thật căn bản không để ý quá nhiều, dù sao chính mình khó khăn lắm mới đột phá tới Luyện Khí kỳ, tư chất thấp kém, khoảng cách tu luyện hoàn thành còn lâu mới tới.
Nhưng trong mộng cảnh chính mình lại thiên tư trác tuyệt, nhất là bị khốn ở Trường Thọ thôn ngưng luyện ra hai mươi cây pháp mạch, tu vi càng tiến triển cực nhanh, cho đến trước đó không lâu mơ mơ hồ hồ xông phá bình cảnh, tiến giai đến Xuất Khiếu kỳ, đã xem như tu luyện viên mãn, không đường tiến lên.
Hắn vốn vì thế âm thầm phát sầu, không ngờ ở chỗ này vậy mà gặp được một thiên đại cơ duyên như thế, được một môn công pháp Hoàng Đình kinh hơn xa công pháp vô danh, lại có thể tu luyện đến Chân Tiên kỳ.
Khác với công pháp vô danh chú trọng phương thức tu luyện pháp lực, Hoàng Đình Kinh là một môn pháp thể xem trọng tu luyện pháp môn, tinh tu pháp lực, lại rèn luyện thân thể chi lực.
Căn cứ trong kinh thuật lại, tu luyện Hoàng Đình Kinh tăng phúc lực nhục thân cực kỳ doạ người, mỗi tu thành mười hai câu khẩu quyết, là tăng lên một đại cảnh giới, người tu luyện sẽ thêm ra một Long Tượng chi lực. Nếu luyện thành bảy mươi hai câu khẩu quyết, có thể đồng thời thân cự lục long tượng lực (6 rồng voi).
Trên hiệu quả pháp lực, Hoàng Đình Kinh cũng không nhắc đến, trên kinh văn chỉ nhắc tới tu luyện công pháp này, có thể thi triển một môn đại thần thông "Tam Tinh Diệt Ma".
Thần thông này có thể từ chỗ sâu vô tận thương khung triệu hoán tinh thần chi lực hạ xuống, phong ấn địch nhân, uy lực cực kỳ cường đại, nhất là đối với những yêu quỷ, hiệu quả càng thêm rõ rệt.
Chính vì uy lực quá mạnh, Tam Tinh Diệt Ma có yêu cầu cảnh giới rất cao, chỉ có tu luyện Hoàng Đình Kinh tới Ngưng Hồn kỳ mới có thể miễn cưỡng triệu hoán nhất tinh chi lực; công pháp này được dịch tại bạchh ngọc sách, muốn triệu hoán nhị tinh chi lực, cần tu vi Đại Thừa kỳ; nếu muốn thi triển hoàn chỉnh Tam Tinh Diệt Ma, chỉ có tu thành trọn bộ Hoàng Đình Kinh, đạt tới Chân Tiên cảnh trong truyền thuyết mới làm được.
Theo trên kinh văn nói, bản đầy đủ Tam Tinh Diệt Ma có uy năng kinh thiên động địa, cho dù là Thần Tiên chân chính, cũng có thể cưỡng ép phong ấn!
Thẩm Lạc tiếp xúc công pháp tu luyện mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể minh bạch Hoàng Đình Kinh này tinh diệu, tuyệt đối là công pháp cao cấp nhất.
Chỉ là, công pháp này quá mức tinh diệu, yêu cầu tư chất người tu luyện cũng cực cao, tu sĩ tầm thường sẽ không cách nào tu luyện, hoặc là tiến cảnh cực chậm, mấy chục năm cũng chưa chắc có thể tiến triển, còn không hiệu quả bằng công pháp bình thường.
Hắn nhìn đến đây, kiềm chế hưng phấn và vui sướng trong lòng.
Bộ nhục thân này có thiên phú cực cao, tu luyện công pháp vô danh dư xài, không biết tu Hoàng Đình Kinh này sẽ như thế nào.
"Suy nghĩ nhiều vô ích, thử một chút sẽ biết." Thẩm Lạc rất nhanh khoanh chân ngồi xuống.
Hắn nhắm mắt nhớ lại trọn bộ Hoàng Đình Kinh này, xác nhận không sai, sau đó chậm rãi vận hành công pháp này.
Không bao lâu, thiên địa linh khí nồng đậm từ phụ cận lập tức như sóng dữ không ngừng tụ đến hắn.
Bởi vì số lượng quá nhiều quá nhanh, nên quanh thân Thẩm Lạc hình thành một tầng sương mù màu trắng, quay chung quanh thân thể hắn, khiến cho thân ảnh của hắn nhìn mơ hồ không rõ.
Trong lòng của hắn vừa mừng vừa sợ.
Tốc độ tiếp dẫn thiên địa linh khí, trình độ nào đó cũng do trình đồ tinh diệu của công pháp tu luyện, Hoàng Đình Kinh dẫn thiên địa linh khí tới cơ hồ gấp mười lần công pháp vô danh.
Thẩm Lạc mừng rỡ, đồng thời cũng không quên vận công, không ngừng hút thiên địa linh khí bàng bạc quanh người vào thể nội.
Khác với công pháp vô danh lúc trước, hắn không trực tiếp thu nhập những thiên địa linh khí này vào trong pháp mạch và đan điền, mà là dùng nhục thân của mình dần dần dung nhập linh khí sương trắng xung quanh, làm linh khí thông qua rót vào các cơ bắp gân cốt toàn thân, chậm rãi tiến sâu vào trong thân thể hắn.
Thiên địa linh khí trong quá trình tiến về phía trước, vận dụng phương pháp chứa trong Hoàng Đình Kinh, hoặc xay nghiền, hoặc tẩy luyện, hoặc kích thích khiếu huyệt. Tóm lại dùng trên trăm loại phương thức khác nhau, không ngừng rèn luyện thân thể, cuối cùng mới tiến vào trong kinh mạch.
Những phương thức tôi thể này, hắn không chỉ chưa từng nghe qua, càng chưa từng nghĩ tới, đơn giản mở ra cho hắn một thế giới tu luyện kỳ diệu khác.
Thiên địa linh khí hoàn thành tẩy luyện xong, tiến vào kinh mạch, chỉ còn lại một nửa, mặt khác một nửa kia đã trong quá trình tôi luyện, bị nhục thể của hắn hấp thu hết.
"Pháp thể song tu, nguyên lai là như vậy!" Thẩm Lạc âm thầm gật đầu, hai tay nắm chắc thành quyền, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Lúc thiên địa linh khí tiến hành tôi thể, thân thể của hắn cũng không phải là không phản ứng chút nào. Ngược lại, các nơi toàn thân một mảnh nhức mỏi nhói nhói, phảng phất có vô số con kiến chui vào bên trong cắn xé.
Cỗ nhức mỏi đau đớn sâu tận xương tủy này, cho dù Thẩm Lạc muốn không đổi sắc cũng làm không được, phải nắm tay cắn răng mới có thể chịu đựng được.
Bất quá hắn không oán thán chút nào, trong mắt còn tràn đầy mừng rỡ.