“ Rốt cuộc người ngươi muốn nói là ai? Tại sao lại muốn giết Thiền Nhi?” Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.
“ Người này thân phận đặc biệt, ta âm thầm điều tra một thời gian mới phát hiện chút manh mối, chỉ biết là gã cùng luyện… Cẩn thận !”Hoa Hồ Điêu đang nói dở, đột nhiên sợ hãi hét lên.
Trong lúc hắn còn đang nói, đột nhiên phóng tới cả thân thể to béo xô vào Bạch Tiêu Thiên, trực tiếp ngăn cản trước người Thiền Nhi.
Thẩm Lạc cả kinh, bỗng thấy một mũi tên gần như trong suốt, không một tiếng động từ xa bắn đến, xuyên thủng ống tay áo của hắn, bắn về phía Thiền Nhi.
Lông đuôi mũi tên trong suốt kia kêu lên một trận hô hô, đầu mũi tên lại phát ra một tiếng “xùy”, đâm vào ngực Hoa Hồ Điêu, xuyên qua thân thể to béo của lão, thế bay không giảm hướng tới mi tâm của Thiền Nhi.
Hai mắt Thiền Nhi trợn tròn, chỉ thấy đầu mũi tên kia dừng lại ngay phía trước mi tâm của mình một chút, không ngừng rung động như không cam lòng. Bạ ch n gọc sa ch Phía trên mũi tên tỏa ra từng trận âm sát chi khí nồng đậm không gì sánh được.
Một tay Hoa Hồ Điêu giữ thân hình Thiền Nhi, một tay nắm chặt lấy đuôi của mũi tên, khóe miệng rớm máu nhưng trên mặt lại có nét cười, quay đầu lại hỏi :
”Ngươi không sao chứ?”
Ở kiếp trước, lão vì sợ chết nên không thể bảo vệ Huyền Trang, thời điểm này khi Thiền Nhi gặp nguy hiểm, lão sao lại để mình dẫm vào vết xe đổ năm đó?
Trên mặt Thiền Nhi truyền đến cảm giác ấm áp, nó biết đó là máu tươi của Hoa Hồ Điêu bắn ra, liền đưa bàn tay chà xát một chút, trong lòng bàn tay và cả ánh mắt đều đỏ lên.
Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên tia giận dữ, quay đầu nhìn vế phía xa, đôi tròng mắt quay tròn giống như mắt ưng tìm mồi, nhìn về hướng mũi tên bắn ra cẩn thận tra xét.
"Ở nơi đó. . ."
Một lát sau, Thẩm Lạc gầm lên một tiếng, vung tay, Thuần Dương Kiếm Phôi bắn nhanh ra như điện. Dưới chân hắn tản ra ánh trăng, cả người hóa thành ảo ảnh, nhanh chóng đuổi theo.
“Ngươi ở lại bảo vệ bọn họ cẩn thận, đề phòng có kẻ dùng kế điệu hổ ly sơn”.
Bạch Tiêu Thiên thấy thế cũng muốn đuổi theo, lại nghe được Thẩm Lạc truyền âm dặn dò đành phải thôi.
Thuần Dương Kiếm Phôi bay cực nhanh, giữa không trung xẹt ra một đạo kiếm ảnh, đánh vào một cồn cát trên triền núi.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến. Trên cồn cát nổ lên một trận khói bụi, Thuần Dương Kiếm Phôi bị đẩy lùi ra, giữa không trung lách qua một vòng tròn, một lần nữa hướng vào phía trong bụi mù bắn nhanh tới.
Cùng lúc đó, thân ảnh Thẩm Lạc đã bước nhanh tới, ánh trăng dưới chân lóe lên, bay thẳng vào trong bụi mù.
Thời điểm cát bụi nổi lên bốn phía, một bóng người màu đen, toàn thân như bị quỷ vụ bao phủ lách mình ra. Bằng ánh mắt cường hóa của Thẩm Lạc cũng chỉ có thể mơ hồ nhận ra đây là một gã đàn ông, nhưng lại không thể nhìn rõ dung mạo.
Kẻ này dường như cũng không muốn dây dưa cùng Thẩm Lạc, vạt áo trên thân lắc một cái, bên dưới liền có từng đạo vụ khí màu đen nồng đậm ngưng tụ thành một trận mưa tên, như Bạo Vũ Lê Hoa bắn về phía Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc vung tay lên, tế ra Bát Huyền Kính.
Trên đỉnh đầu tám đạo mặt kính quang mang bao phủ xuống, đem hắn bảo hộ bên trong, hắc vụ mưa tên đánh vào trên đó, "Đinh đương" loạn hưởng, uy lực so với mũi tên bắn về phía Thiền nhi lại chênh lệch cực lớn.
Thẩm Lạc biết mình đã bị lừa, lập tức triệt tiêu phòng hộ, hướng phía trước đuổi theo, chỉ thấy kẻ kia đã ẩn trong một đoàn mây đen, bay đến chân trời, căn bản không thể đuổi kịp.
Trong lòng của hắn ảo não không thôi, quay về bên cạnh mọi người, liền thấy Hoa Hồ Điêu đang nằm trên mặt đất, đầu gối trên đùi
Thiền Nhi, hai mắt vô thần nhìn về phía bầu trời, đã tuyệt khí mà chết.
Giữa ngực lão, một vết thương xuyên qua tâm mạch, bên trong còn có từng luồng hắc khí nồng đậm giống như vật sống, đang không ngừng chui sâu vào máu thịt hút sạch một chút sinh mệnh lực còn sót lại.
Thẩm Lạc thở dài, nhìn Thiền nhi, chỉ thấy nó cúi đầu, yên lặng ngâm tụng Vãng Sinh Chú.
Đột nhiên, nơi xa cồn cát hiện ra thân ảnh gã điên, cũng không biết trốn ở phía dưới từ lúc nào, giờ phút này vừa chui ra vừa kêu lớn:“ Không độ, không độ…Vạn không đều chết, đều là hư ảo, không bằng giết ! Giết ! Giết !”
Đồng thời, một trận la khóc truyền đến nhắc nhở mấy người, Thẩm Lạc mới nhớ ra Kỳ Liên Mỹ vẫn còn ở trong động.
Bạch Tiêu Thiên đang định vào động tìm người thì một thiếu niên khóc lóc chạy vọt tới đụng vào y, nước mắt nước mũi cứ thế bôi vào trên áo.
"Cứu mạng, có yêu quái. . ."
Kỳ Liên Mỹ kêu khóc không ngừng, Bạch Tiêu Thiên vất vả lắm mới trấn an được nó.
Mấy người xử lý hậu sự Hoa Hồ Điêu một cách đơn giản, mai táng tại một sơn động dưới vách núi đá.
Thẩm Lạc thấy lông mày Thiền Nhi nhíu chặt bộ dạng ngưng trọng, liền đi tới vỗ vỗ bờ vai nó, an ủi :” Không cần phải gấp, kiểu gì cũng sẽ nhớ ra…”
“ Hoa Hồ Điêu vì ta mà chết, ta vẫn không nhớ lại một chút kí ức, thật quá ngu ngốc, ta thật sự là Huyền Trang pháp sư chuyển thế sao?”
Thiền Nhi ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, nhịn không được hỏi.
Thẩm Lạc đối mặt với những vấn đề phát sinh liên tiếp này, trầm mặc một lúc, nói:“ Phải hay không, ta cũng không thể nào trả lời ngươi, cũng không có ai có khả năng trả lời, chỉ có bản thân ngươi mới làm được điều đó”
Thực ra Thẩm Lạc rất hiểu tâm tư Thiền Nhi, giống như hắn lúc được Lý Tịnh giao phó cũng tự hoài nghi mình có phải là người mang thiên mệnh có thể ngăn cản mọi chuyện phát sinh bạc h ng oc sá ch không? Hiện tại hắn cũng không có đáp án, chỉ có thể không ngừng tiến tới, đi tìm lời giải.
Thiền Nhi nghe vậy, tay nắm chặt viên Lưu Ly Xá Lợi, rơi vào trầm tư, im lặng không nói.
Sau đó, một đoàn người quay trở về Xích Cốc thành.
“ Các ngươi đi cứu người sao lại mang theo cả tên điên Triêm Quả này?” Kỳ Liên Mỹ có chút khó hiểu hỏi.
"Không phải chúng ta dẫn theo gã, mà là gã mang bọn ta tới đây." Bạch Tiêu Thiên cắn răng, đáp.
“Là gã mang các ngươi tới… Hèn chi, trước đây lúc gã không điên luôn thích chạy qua đây.” Kỳ Liên Mỹ nghe vậy, nhẹ gật đầu, giật mình nói.
"Tên điên này, tên là Triêm Quả sao?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy , các ngươi đừng nhìn gã hiện giờ điên điên khùng khùng, thực tế trước kia gã cũng giống như ta, là một hoàng tử của Đơn Hoàn quốc, tiếng lành vang dội ở Tây Vực." Kỳ Liên Mỹ nói.
"Một hoàng tử, tại sao lại luân lạc tới tình trạng này?" Thẩm Lạc kinh ngạc nói.
“Chuyện rất dài, nếu các ngươi thật muốn nghe, ta sẽ nói. Phía bắc Ô Kê quốc chúng ta có một nước láng giềng là Đơn Hoàn quốc, diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không bằng một nửa chúng ta, nhưng lại là nơi phật pháp hưng thịnh, từ vua đến bách tính đều một lòng kính phật…” Kỳ Liên Mỹ kể.