Đạo lôi kiếp thứ hai này, cũng coi như bình an vô sự.
Ánh mắt của y quét xuống phía dưới, nhìn thấy hộ pháp tăng mà chư tăng Tây Vực mang tới đã bị tàn sát hầu như không còn, mà thuộc hạ của mình cũng tử thương không nhỏ, bây giờ bao gồm Bảo Sơn cùng Long Đàn, cũng chỉ còn lại bảy người.
Trong đó ba người đang truy sát hộ pháp tăng còn lại, Bảo Sơn cùng một người liên thủ đối chiến Bạch Tiêu Thiên, Quỷ Tướng Triệu Phi Kích cũng ngăn lại một người, cuối cùng chỉ còn lại Long Đàn độc chiến Thẩm Lạc.
Long Đàn chính là kẻ phản bội lại thánh chủ đương nhiệm Luyện Thân đàn - kẻ đã phản bội Lâm Đạt, sau trốn vào Tây Vực được y thu làm đồ đệ, cũng là y hao tốn nhiều tâm huyết cùng khí lực vun trồng, cho nên thực lực cũng mạnh mẽ nhất.
Thẩm Lạc dựa vào Bát Huyền Kính hộ thân, thao túng Thuần Dương Kiếm Phôi cùng Long Giác Chùy không ngừng công kích. Long Đàn nhìn như liên tục bại lui, rất có xu thế bị hắn áp chế.
Bất quá Thẩm Lạc biết rõ, đối phương chỉ đang quen thuộc thủ đoạn công kích của mình mà thôi, căn bản còn chưa xuất toàn bộ thực lực.
Hai người giao thủ mười mấy hiệp, Long Đàn đột nhiên tươi cười, nói với Thẩm Lạc:
"Mấy thủ đoạn của các hạ, bần tăng cũng đã quen rồi, nếu không có thủ đoạn áp đáy hòm, bần tăng sẽ phải đáp lễ lại rồi."
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng bất giác cảm thấy mấy phần phiền muộn.
Bây giờ mặc dù hắn đã triệt để luyện hóa Long Giác Chùy, nhưng cảnh giới cùng tu vi hắn, chung quy vẫn không thể kích phát toàn bộ uy năng bảo vật này. Do đó, đối đầu Long Đàn cũng không thể nhất kích tất sát.
Mà chủ yếu là, hắn còn lo lắng an nguy Thiền nhi, phải phân thần quan sát biến hoá pháp đàn bên kia, không cách nào toàn lực ứng phó được.
Ngay lúc ánh mắt hắn hơi chếch đi, Long Đàn chờ đúng thời cơ, trên thân đột nhiên khuấy động một trận gợn sóng, thân ảnh giống như quỷ mị mơ hồ, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tiếp theo trống rỗng thoáng xuất hiện sau lưng Thẩm Lạc.
Chỉ thấy một tay lão vỗ chưởng xuống, trong lòng bàn tay hiện ra một tấm phù lục màu tím, phù văn với chữ "Bạo" bỗng nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Phía sau cổ Thẩm Lạc có một đoàn ánh lửa hừng hực nổ bể ra, màn sáng Bát Huyền Kính ứng thanh vỡ vụn, cả người dưới luồng sức mạnh này trùng kích, bay nhào ra trước, trùng điệp ngã rầm trên mặt đất.
Phần sau gáy hắn là một mảnh máu thịt be bét, dưới màu hồng phấn của màng thịt bao bọc, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đoạn từng đoạn xương gáy màu trắng, bộ dáng thê thảm đến cực điểm.
Long Đàn nhìn thấy Thẩm Lạc còn giãy dụa muốn ngẩng đầu lên, xương gáy phía sau đã sắp bị gãy, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng chiến thắng, thân hình lóe lên phóng tới, một cước trùng điệp giẫm trên lưng Thẩm Lạc.
"Thí chủ đã thành bộ dạng này, cũng đừng lộn xộn nữa, hồn phách ngươi bần tăng thu thập đủ chút, dù sao chỉ là một hồn một phách mà thôi, sư tôn tra tấn cũng không quá bất cẩn. Nếu thần hồn sung mãn, ngươi mới có thể hưởng thụ loại niềm vui đốt đèn kia, mới có thể nhìn xem thần hồn của mình bị thiêu đốt từng chút từng chút một, biết cái gì mới gọi là dầu hết đèn tắt. . ." Lão vừa nói, vừa dùng Dẫn Hồn Trượng trong tay đè lên ót Thẩm Lạc, ngạnh sinh nhấn đầu hắn xuống dưới.
Lão vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác cảnh tượng trước mắt chớp động mấy cái, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Có đôi khi cười quá sớm, đích thật sẽ phải lúng túng đó." Đúng lúc này, thanh âm Thẩm Lạc đột nhiên từ trước người lão vang lên.
Trong lòng Long Đàn cả kinh, định trốn chạy, nhưng pháp lực vừa mới vận chuyển, lại đột nhiên đình trệ, toàn bộ thân thể cứng ở nguyên địa, căn bản không thể động đậy.
Ngay sau đó, mê vụ trước mắt tựa như bị đẩy ra, lão thấy được chân tướng phía dưới.
Thẩm Lạc vẫn như cũ bị lão giẫm dưới chân, bất quá không phải nằm trên mặt đất, mà là nằm dưới một thân thể, đang vui vẻ nhìn lão. Trên ngực hắn, thình lình nằm sấp một con sao biển to lớn toàn thân trắng sữa, ở giữa có màu tím nhạt.
Sao biển kia cũng mở to hai mắt ngập nước nhìn lão chằm chằm, trong mắt còn tràn đầy ủy khuất cùng sợ hãi.
Nguyên lai, Thẩm Lạc chẳng biết lúc nào đã triệu hoán ra Bạch Tinh, lợi dụng năng lực huyễn thuật nó che đậy thiên cơ, để Long Đàn nghĩ lầm mình bị trọng thương. Trên thực tế đạo Bạo Liệt Phù không tầm thường kia, hoàn toàn chính xác đánh nát màn sáng Bát Huyền Kính, nhưng uy lực cũng bị hao hết, căn bản không đả thương được Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thì mượn cơ hội lão đắc ý, lấy một tấm Định Thân Phù khốn trụ Long Đàn.
"Thí chủ một thân năng lực cùng tâm cơ đều là thượng giai, không bằng gia nhập thánh. . ." Long Đàn thấy mình bị chế trụ, ý cười trên mặt dừng một chút, mở miệng nói.
Chỉ là lão mới nói đến một nửa, một tiếng long ngâm bỗng nhiên vang lên, thân thể Thẩm Lạc bị giẫm phía dưới dùng một chưởng đẩy ra, Long Giác Chùy kia liền hóa thành một đạo Kim Long, trong nháy mắt đâm tới ngực lão.
"Phốc. . ."
Một đám huyết hoa trong nháy mắt nở rộ ra, Long Giác Chùy gần như không phí khí lực, trực tiếp quán xuyên tim Long Đàn.
Trong nháy mắt hai mắt lão trợn to, trên mặt kinh ngạc khó tin, thân thể duy trì động tác cứng ngắc, ngã sấp ra sau.
Thẩm Lạc từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên người, có chút trào phúng nói: "Bây giờ người xấu nói nhiều thì dễ chết, ta há lại nhiều lời với ngươi?"
Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ Bạch Tinh đang nằm nhoài trên ngực mình, ra hiệu nó không cần sợ hãi, an ủi:
"Không cần sợ hãi, lần này ngươi đã giúp ta đại ân, ta đưa ngươi trở về trước, ngày sau sẽ đáp tạ."
Bạch Tinh chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ở trên lục địa năng lực của nàng giảm bớt đi nhiều, mỗi lần bị Thẩm Lạc triệu hoán ra, đều nghĩ làm sao có thể nhanh trở về.
Thẩm Lạc chợt thi triển thông linh thuật, đưa nó trở về.
Sau đó, thân hình hắn lóe lên, lập tức đi tới phía dưới pháp đàn chỗ Thiền nhi, ngửa đầu hô: "Thiền nhi sư phụ, chờ một lát, ta sẽ cứu ngươi ra."
Nói xong hắn vung tay lên, trên Thuần Dương Kiếm Phôi dâng lên hỏa diễm, mãnh liệt đâm tới toà pháp đàn kia.
Ngay lúc kiếm quang sắp đâm vào pháp đàn, một đạo tinh quang màu máu từ trên trời rơi xuống, ngăn trước pháp đàn. Thuần Dương Kiếm Phôi đánh vào trên tinh quang, "Ầm" một tiếng bị bắn ngược trở về.
Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên, liền thấy Lâm Đạt vừa rồi mới ngăn lại đạo thiên kiếp thứ tư, đang trợn mắt nhìn về phía bên này.
"Phế vật, ngay cả Xuất Khiếu kỳ cũng không thu thập được."
Lâm Đạt giận mắng một tiếng, đưa tay vỗ vào bụng mình, làn da trên thân có một chỗ nâng lên, một mặt quỷ dữ tợn lập tức tránh phá làn da trói buộc, từ trong thân thể y vọt mạnh ra.
Mặt quỷ kia vừa rời thân thể, trong nháy mắt hư hóa thành một đạo quỷ khí màu đen phiếm hồng, bổ nhào tới thân thể Long Đàn.
Thẩm Lạc thấy thế, lập tức cổ tay chuyển một cái, vung lên bên kia.
Thuần Dương Kiếm Phôi theo tâm ý của hắn bắn nhanh ra, phi thân đuổi theo đạo quỷ khí màu đen kia, chém xuống nó một cái.
Kiếm quang màu đỏ bỗng nhiên sáng lên, quỷ khí màu đen ứng thanh nứt ra, một phân thành hai.
Nhưng dù nó phân liệt, thế tiến lên vẫn như cũ không giảm, tuần tự xông vào thân thể Long Đàn.