Mà sở dĩ tu luyện trôi chảy như vậy, bởi vì lúc trước đó đã tu luyện Hoàng Đình Kinh, khiến cho thân thể vừa cương vừa nhu, những động tác người bình thường khó làm được, những hắn lại có thể dễ dàng làm đươcj, đối với việc tu luyện bộ bộ pháp này trợ có trợ giúp cực lớn.
Chỉ là trong phòng này không gian hơi nhỏ, có chút triển bó tay bó chân, không thể thoải mái vận dụng bộ bộ pháp này.
Thẩm Lạc đẩy cửa đi ra sân, sắc trời bên ngoài đã tối đen , đêm đã khuya.
Thần thức của hắn quét về phía căn phòng chính, thấy Anh Lạc trong phòng vẫn chưa tỉnh lại, bất quá khí sắc trên mặt so với trước tốt hơn nhiều, hô hấp đều đều, bên giường có một thiếu nữ gầy yếu ngồi xổm bên cạnh, tay đang nhúng khăn lau mặt cho Anh, chắc là người Mã bà bà phái tới chiếu cố Anh Lạc.
Thẩm Lạc thu hồi thần thức, thân hình thoáng nhảy lên, rời khỏi hậu viện, vô thanh vô tức lao về phía bên ngoài thôn.
Hắn không đi cửa chính của thôn, mà lựa chọn đi về phiến rừng vây quanh phía sau thôn, tầm mắt thoáng quét khắp nơi, cước bộ xê dịch, cả người liền hóa thành một đạo huyễn ảnh hướng phía trước bay vọt đi, ở giữa rừng bắt đầu bay lượn nhanh vun vút.
Không gian nơi đây rộng rãi, bởi vậy hắn không còn vướng tay vướng chân gì cả, thỏa thích thi triển bộ pháp, hơn nữa chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy lúc này pháp lực giữa hai chân vận chuyển càng thêm trôi chảy, đối với lĩnh ngộ bộ pháp cũng nhanh hơn, tiến cảnh so với lúc trong phòng nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian nhoáng qua, đã là mấy ngày sau.
Tia nắng ban mai rọi qua màn sương mù, thân ảnh Thẩm Lạc xuyên qua khu rừng, tốc độ so với đêm đêm trước thình lình mau gấp bội, phía sau người kéo theo đầy tàn ảnh rõ rệt, giống như có mấy người đang cùng lúc chạy vội vã trong rừng.
Không chỉ như vậy, thân hình hắn khi chuyển hướng qua lại cũng trôi chảy hơn so với lúc trước, càng quỷ dị hơn, rõ ràng một khắc trước vẫn đang toàn lực lao nhanh về phía trước, một khắc sau đột nhiên lại bắn ngược về phía sau, không có trì hoãn trong không gian một chút nào, hoàn toàn tùy tâm điều khiển.
"Phần phật" một tiếng, mấy đạo tàn ảnh đột nhiên hợp lại làm một, hiện ra thân hình Thẩm Lạc, trong mắt hắn tràn đầy vẻ vừa mừng vừa sợ.
Liên tục trải qua bốn năm ngày luyện tập, hắn không ngờ đem bộ vô danh bộ pháp này tu luyện đến cảnh giới bác đại tinh thâm, thậm chí cự ly tu luyện đại thành, dường như cũng không còn xa lắm.
Tốc độ tu luyện như vậy quả thực làm người ta sợ hãi thán phục, đổi lại là người bình thường khác, cho dù thời gian tu luyện gấp nhiều lần, cũng tuyệt không có khả năng làm được.
Mấy ngày liên tiếp không nghỉ không ngủ, cho dù Thẩm Lạc có tu vi cao, nhưng thể lực cùng pháp lực cũng đã tiêu hao rất nhiều, bụng hắn kêu hai tiếng "xì xào", cảm giác đói đã lâu không xuất hiện đột nhiên xông lên đầu.
Thẩm Lạc không quay trở về thôn, mà là lao về phía Phương Thốn Sơn, tiện tay đánh chết một con sơn dương trong khu rừng gần vách núi đá, làm sạch lông sau đó nướng lên.
Trước kia khi còn ở Xuân Thu Quan, hắn cùng đám người Bạch Tiêu Thiên không chịu nổi đồ ăn thanh đạm trong quan, thường xuyên vụng trộm đánh bắt ít thú vật nơi hoang dã nướng ăn, đối với việc này hắn đã quá quen thuộc, không bao lâu sau dê nướng đã tỏa ra mùi thơm mê người.
Hắn đã rất nhiều ngày không ăn uống gì, nên lúc này rất đói. Hắn vội vàng cắn ăn, sau khi ngoạm hết gần nửa con dê, mới vỗ vỗ da bụng, khẽ ợ một cái, rồi mới khoanh chân ngồi xuống điều tức dưỡng thần.
Đợi pháp lực thể lực khôi phục hơn phân nửa, Thẩm Lạc lại thả người nhảy vào rừng đá, ở chỗ này tiếp tục tu luyện lên bộ bộ pháp kia.
Thân hình của hắn lướt vun vút trong rừng đá, khi thì như chim bay, khi thì lại phảng phất giống như khi nhảy lên nhảy xuống giữa rừng đá.
Nhưng khi đang tu luyện, hắn đột nhiên dừng thân hình lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì hắn phát hiện, lúc trước tu luyện cảm giác như được thần linh trợ giúp, hiện tại cảm giác đó bỗng nhiên biến mất, tốc độ tu luyện lúc này, tiến triển không khác gì lúc mình ở trong phòng, thậm chí hình như còn chậm hơn.
Thẩm Lạc sờ lên cái cằm, chân mày bắt đầu nhăn lại.
Hắn có thể khẳng định, khẩu quyết tu luyện chắc chắn không khác gì lúc trước, thậm chí vừa rồi còn nghỉ ngơi, vô luận là trạng thái tinh thần hay thân thể, đều tốt hơn nhiều so với lúc ở trong rừng cây.
"Nếu như vấn đề không ở trên người mình, chẳng lẽ cùng hoàn cảnh bên ngoài có quan hệ?" Thẩm Lạc đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng bốn phía đánh giá một hồi.
Khi hắn nhìn kĩ xung quanh, tất cả đều toàn đá, mặt đất cũng là nham thạch, không có chút màu xanh nào cả, cảm giác hơi hoang vu.
Thần sắc hắn khẽ động, lập tức tung người về phía xa, đi đến gần một khu rừng cây, sau khi thoáng ổn định lại tâm thần, hắn bắt đầu tu luyện.
"Quả là thế!" Thẩm Lạc tại rừng cây bên trong thi triển bộ pháp một chút, cảm giác trước kia đã trở lại!
Hắn liên tục lướt vun vút trong rừng cây, thời gian dần qua, bạch quang nhàn nhạt lưu động trên hai chân hắn, những nơi hắn đi qua nổi lên từng điểm bạch quang, thân hình phảng phất như quỷ mỵ, tàn ảnh vừa thấy ở phía trước, thoắt cái đã bị bỏ lại phía sau.
Theo thời gian trôi qua, đảo mắt đã bốn năm ngày, Thẩm Lạc bộ pháp càng lúc càng nhanh, pháp lực ở kinh mạch trên hai chân cấp tốc vận chuyển, khi tốc độ đạt tới trình độ nhất định, kinh mạch đã trở nên nóng rực.
Hắn chẳng những không sợ mà vui mừng, tiếp tục tăng thêm tốc độ.
"Rắc" một tiếng!
Kinh mạch trên hai chân của hắn vang lên tiếng rắc mạnh, tựa hồ đả thông khiếu huyệt nào đó, vô số cỗ nhiệt lưu từ giữa hai chân bạo phát, thuận theo kinh mạch lập tức trải rộng toàn thân.
Hai chân Thẩm Lạc khẽ động, bạch quang bỗng nhiên sáng ngời, hắn bước về phía trước một bước, trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra quang ảnh màu trắng giống như vầng Tà Nguyệt, thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Tà Nguyệt quang ảnh vốn là sáng ngời, lập tức giống như ánh trăng chiếu rọi tản ra, hóa thành một phiến hư ảnh mơ hồ, thân hình hắn cũng trở nên mơ hồ theo, toàn bộ người giống như quang ảnh chớp động, sau một khắc đã lướt đến năm sáu trượng bên ngoài.
"Nhanh quá!" Thẩm Lạc hô nhỏ một tiếng, thân hình hơi nghiêng nhẹ, đạp thêm một bước.
Dưới chân Tà Nguyệt quang ảnh lập tức nhoáng lên, cả người hắn khẽ động, thân hình đã xuất hiện cách nơi đây mấy trượng.
Thẩm Lạc nhãn tình sáng lên, cười ha hả, bộ này bộ pháp sau khi đại thành, quả nhiên là đạt tới đẳng cấp khác, lúc trước so với bây giờ chẳng khác nào giọt nước sóng sánh với đại dương.
"Bộ pháp thần diệu như vậy, không có tên thật là tiếc nuối, nếu như bộ pháp này lúc toàn lực thi triển, sản sinh ra Tà Nguyệt quang ảnh, vậy thì gọi ngươi Tà Nguyệt Bộ đi." Thẩm Lạc nhớ tới thời điểm thi triển bộ pháp tạo ra Tà Nguyệt quang ảnh, chân mày khẽ động, nổi lên hứng thú suy nghĩ đặt tên cho bộ bộ pháp này.
"Phương Thốn Sơn không hổ là tu tiên đại tông, một bộ bộ pháp tùy tiện cũng cực kì huyền diệu." Hắn lật tay, từ trong không gian Thất Tinh Bút lấy Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ ra, cảm thán nói.
Thiên Trúc Vọng Nguyệt Đồ đột nhiên chấn động, bên trên hiện lên một tầng bạch quang chuyển động không ngừng, những hình ảnh trăng tròn, cây trúc đều bắt đầu chớp động, giống như sống lại.
"Ồ, chuyện gì xảy ra vậy?" Thẩm Lạc khẽ nhíu chân mày.
Vào thời khắc này, trong họa quyển đột nhiên tuôn trào ra từng chữ nhỏ màu trắng, dựa theo cánh tay, toàn bộ chui vào trong cơ thể hắn, sau đó chạy lên trên não bộ.
Đầu hắn như gặp phải trọng kích, miệng hắn khẽ kêu rên một tiếng.
Bất quá cũng may những chữ nhỏ màu trắng kia cũng không nhiều, trạng thái đau nhức trong đầu hắn rất nhanh chóng đã dịu xuống.
Những chữ nhỏ kia lượn một vòng trong đầu hắn, sau đó rất nhanh tụ tại một chỗ, hóa thành một hàng văn tự màu trắng.
Hắn khẽ dùng thần thức quét qua, lập tức liền thấy rõ này nội dung của văn tự này, đại khái là một môn bí thuật tên gọi "Ất Mộc Tiên Độn".