Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
*Quỷ đả tường: Mất cảm giác về phương hướng
Thẩm Lạc vừa sợ vừa giận, cả người hắn cũng đã dần dần không thể hô hấp, trong đầu hắn bất giác thoáng qua tạp thư điển tịch mà mình từng xem trong hai năm này tại Xuân Thu quán, loại tình huống này dường như hắn đã từng thấy ở trong quyển sách kia.
Hắn cắn răng một cái, dùng hết một tia khí lực cuối cùng khoanh chân ngồi xuống, hai tay bao bọc, liều mạng vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công.
Một dòng nước ấm từ chỗ đan điền tuôn ra, nhanh chóng lan khắp toàn thân, chỗ cổ còn có ánh đỏ nhàn nhạt thấm ra, để thủ ấn màu đen hơi mờ nhạt một chút.
Thẩm Lạc cảm thấy lực lượng bóp chặt cổ mình hơi nới lỏng, lập tức thầm vui vẻ.
Nhưng vào lúc hắn còn chưa kịp làm gì tiếp, bên tai hắn đã truyền đến một tiếng rít thê lương bất ngờ không kịp đề phòng, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến nó phát run. Đầu óc hắn hơi ngây ngốc, việc thôi động Tiểu Hóa Dương Công hơi chậm lại.
Gần như cùng lúc, thủ ấn chỗ cổ hắn trở nên đen kịt thâm trầm một lần nữa, xung quanh cũng nổi lên tiếng rít. Một đám sương lạnh to lớn mờ mịt nhanh chóng tuôn ra, vây quanh hắn, không ngừng lượn vòng bay múa.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể như đang ngâm ở trong nước đá, băng lãnh vô cùng, chút ấm áp trong cơ thể căn bản chẳng thấm vào đâu, tứ chi trong nháy mắt liền mất đi tri giác, không cách nào nhúc nhích mảy may, đồng thời hắn lại cảm giác khó thở lần nữa.
Suy nghĩ của Thẩm Lạc chìm thẳng xuống chỗ sâu nhất, cuối cùng cũng không thể nổi lên chút nào...
Một tiếng "Oanh" vang lớn!
Hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống, biến cả sơn thôn thành một mảnh đầm lầy. Trong nước mưa trắng xoá, một bộ thể xác đang bất động trong nước bùn.
...
Trong một hồi tiếng côn trùng kêu ầm ĩ, Thẩm Lạc chậm rãi ngồi thẳng người, mở mắt, mờ mịt quan sát về bốn phía.
Đường đất nhỏ hẹp, không khí ẩm ướt, khí tức cây cỏ nồng đậm, mặt đất hoang vu, sương mù ở chỗ không xa...
"Nơi đây là..."
Hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên mở tròn vo, hắn vô thức cầm lên một nắm bùn đất ướt sũng từ trên đất, sau khi xác nhận đích thực là đồ thật, hắn không khỏi nuốt xuống vài ngụm nước bọt.
"Không thể nào..."
Hắn ném bùn đất trong tay đi, nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất lạnh buốt. Sau khi lại xác nhận xung quanh một lần nữa, hắn không khỏi đầy mặt hoảng sợ.
"Chẳng lẽ thật sự là..."
Thẩm Lạc kinh nghi bất định tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn lại ngẩng đầu nhìn qua bầu trời vẫn đen nghịt và một vòng trăng lưỡi liềm vẫn như cũ. Hắn cắn răng, đi dọc theo đường nhỏ về phía trước.
Khi hắn lại lần nữa thấy được hai bên ruộng đồng đã được khai khẩn, cùng với sơn thôn xây tựa núi ở nơi xa, đặc biệt là một điểm đèn đóm hơi mơ hồ ở trong sơn thôn, hắn lập tức ngơ ngác dừng bước.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra... Lại trở về chỗ ban đầu?
Chẳng lẽ ta thật chưa từng chết? Hay là mọi thứ xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng?
Thẩm Lạc cũng hơi hồ đồ rồi.
Hắn nhớ rõ, trước đó mình cũng xuất hiện ở nơi đây, cảnh vật giống như đúc với cảnh nhìn thấy hiện tại, nhưng mà không lâu sau khi mình tiến vào sơn thôn, liền bị...
Nghĩ tới chỗ này, Thẩm Lạc rùng mình một cái, vội dùng tay sờ về phía chỗ yết hầu của mình, phát hiện cũng không dị dạng, sau đó mới hơi thả lỏng trong lòng.
Bây giờ hắn vẫn còn tốt, chuyện xảy ra lúc trước có lẽ đều không phải chân thực.
Nhưng nếu như đó là một cơn ác mộng, cũng quá chân thực rồi a, hắn thật sự đã cảm nhận được sợ hãi khi đến gần vô hạn với tử vong.
Hoặc là nói, đó căn bản không phải mơ? Máu đen, bàn thờ, còn có hai cái thủ ấn kia... Không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng!
Thẩm Lạc nhìn về phía tiểu sơn thôn ở chỗ xa, khóe mắt hắn co giật hai cái, rốt cuộc đã có quyết định gì đó.
Hắn yên lặng suy nghĩ tại chỗ một lát, sau đó giơ tay, dùng miệng cắn nát ngón trỏ, tiếp đó dùng máu tươi vẽ lên một đồ án phù văn ở vị trí ngực trước áo. Hắn vẽ dựa theo phù lục khu quỷ từng nhìn thấy trên một bộ tạp ký trong quá khứ.
Trên sách có ghi chép, người dù không có pháp lực, chỉ cần dương khí sung túc, lấy tinh huyết chi lực vẽ chú trừ tà thì cũng có một chút hiệu lực nhỏ bé đấy.
Hắn không biết thật giả của lời nói này, nhưng hiện tại hắn cũng không có cách khác, chỉ có thể tạm thời thử một lần rồi.
Sau khi làm xong mọi thứ này, hắn quay người chạy như bay về phương hướng hoang dã ngược với tiểu sơn thôn.
Nơi đây tuyệt đối không phải đất lành gì, hắn đương nhiên sẽ không ngây ngốc mà lại xông vào nữa, hiển nhiên tránh đi thật xa thì tốt hơn!"
Các cụ có câu, quân tử không đứng dưới tường đổ, mọi thứ khác, chờ rời đi nơi quỷ dị này thì sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Thẩm Lạc chạy vội, hắn chỉ cảm thấy sương mù xung quanh càng dày đặc, tầm mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, mặt đường phía trước cũng có chút thấy không rõ.
Nhưng hắn không dám chạy chậm lại chút nào, toàn lực chạy nhanh. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là rời sơn thôn quỷ dị kia càng xa càng tốt.
Chạy vội một hồi, sương mù phía trước đột nhiên trở nên mỏng manh, tầm mắt thoáng cái cũng đã trở nên rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Lạc vui vẻ, hắn đang muốn tăng nhanh thêm tốc độ thì thần tình trên mặt đột nhiên trì trệ, bước chân cũng ngừng lại.
Phần cuối của đường nhỏ phía trước mờ mờ ảo ảo, một tiểu sơn thôn xây tựa núi bất ngờ ra hiện ra tại đó, một điểm đèn đóm từ trong thôn truyền ra.
"Không... Không thể, ta nhớ mình đã quay đầu a!" Thẩm Lạc mờ mịt nhìn quanh, đầy mặt khó có thể tin.
Hắn cắn răng, bỗng nhiên quay người, một lần nữa chạy về phía vùng hoang dã, rất nhanh đã chui vào trong sương mù.
Một lát sau, sương mù trước mắt tiêu tán, một màn quen thuộc lại xuất hiện ở phía trước.
Một điểm đèn đóm ở sơn thôn vốn để hắn cảm thấy có chút ấm áp, lúc này thoạt nhìn bất giác có chút sởn tóc gáy.
Trong lòng Thẩm Lạc cũng có chút bối rối rồi.
Hắn quan sát bụi cỏ ở một bên đường nhỏ, sau đó đột nhiên chạy vọt về phương hướng đó.
Sương mù bao phủ ở bên ngoài cả thôn, bao phủ bốn phương tám hướng, tuy hắn không đi đường nhỏ kia nữa, nhưng vẫn nhanh chóng chui vào trong sương mù.
Trong bụi cỏ có phần khó đặt chân, Thẩm Lạc nhiều lần suýt nữa bị trượt chân, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng chút nào, hắn bất chấp mà chạy toàn lực về phía trước.
Chạy ra được một đoạn thì sương mù phía trước đột nhiên trở nên mỏng manh.
Bước chân của Thẩm Lạc hơi dừng lại, hắn nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới tiếp tục hướng về trước.
Cảnh sắc phía trước nhanh chóng trở nên rõ ràng, nhưng một màn tiếp theo chiếu vào tầm mắt, để cả người hắn đều có loại cảm giác tinh thần tan vỡ.
Một con đường nhỏ xuất hiện ở phía trước, phần cuối của đường nhỏ... Chính là tiểu sơn thôn kia!
"Chẳng lẽ, gặp phải quỷ đả tường?" Thẩm Lạc cưỡng ép lấy lại bình tĩnh, sau đó miễn cưỡng hồi tưởng một ít thứ từng thấy trên điển tịch, trong lòng hắn đột nhiên có mấy phần giật mình rồi.
Vào thời khắc này, gió đêm đột nhiên lớn lên, sương mù ở phụ cận quay cuồng kịch liệt, trôi về phía thôn trang. Cây cối xung quanh lắc lư bất định, lá cây vang xào xạc một hồi.
Khí âm hàn trong không khí nồng đậm hơn rất nhiều, lông tơ trên người Thẩm Lạc đều dựng ngược lên, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hồi hộp.
Loại cảm giác kia, tựa như bị một con rắn độc nhìn thẳng, vô luận đi đến nơi nào, đều có loại cảm giác bị nhìn xuyên.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi lùi lại vài bước, hắn đột nhiên xoay người rồi lại chạy như điên về phía chỗ sâu của sương mù.
Nhưng một lần này còn chưa chạy được mấy bước, dưới chân hắn liền bị thứ gì đó ngăn trở, "Phù phù" một tiếng ngã quỵ xuống đất.
Không chờ Thẩm Lạc phản ứng kịp, hắn liền cảm thấy chỗ cổ mát lạnh, phía trên bỗng hiện ra hai cái thủ ấn đen kịt, mười ngón nhanh chóng co rút lại, siết chặt.