Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc im lặng, xem ra đại mãng màu xám này mặc dù tu vi cao hơn Tiểu Quy, nhưng linh trí lại thấp hơn.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi thăm đại mãng am hiểu bản lĩnh gì.
Đại mãng xám trắng lần này lại hiểu ý, đuôi rắn quẫy xuống, lập tức vọt tới phía trước, tốc độ dị thường nhanh chóng, giống như một đầu bạch tuyến xuyên thẳng qua trong nước.
Con mắt Thẩm Lạc hơi sáng lên.
Đại mãng trườn một vòng trong hồ, bỗng nhiên chui vào trong nước, rất nhanh vòng quanh một khối đá to bằng cái thớt. Thân rắn quấn quanh phía trên dùng sức xiết lại, lập tức nghiền nát tảng đá đó.
Sau đó nó trườn đến bên hồ, đầu rắn duỗi lên mặt hồ, miệng rắn hé ra, một cỗ chất lỏng màu vàng bắn về phía một tảng đá bên hồ.
Ngay chỗ tảng đá nhiễm chất lỏng màu vàng lập tức biến thành màu đen, phát ra thanh âm "Xuy xuy", trong khoảnh khắc ăn mòn hòa tan non nửa.
Làm xong những thứ này, đại mãng xám trắng mới ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc.
Sắc mặt Thẩm Lạc bình tĩnh, nhưng trong lòng thì thở dài.
Đại mãng xám trắng này thể hiện mấy năng lực mặc dù không tệ, nhưng đều không có điểm gì đặc biệt, đối kháng tu sĩ cùng giai còn miễn cưỡng, gặp dạng cao thủ Tích Cốc Kỳ như Cổ Hóa Linh, tự nhiên không đáng chú ý, tối đa cũng chỉ kéo dài một hai thôi.
Hắn suy nghĩ một chút, phất tay mở ra thủy động, đưa đại mãng xám trắng trở về, sau đó lại thi triển Thông Linh Dịch Yêu thuật.
Mặc dù hàng phục con kia chẳng ra sao cả, nhưng lần này kinh lịch lại làm cho lòng tin của hắn tăng nhiều.
Thế là Thẩm Lạc quyết định mạo hiểm một lần, nhìn xem có thể lại thu phục một đầu yêu vật lợi hại hơn chút hay không.
Không bao lâu, thần thức Thẩm Lạc lại một lần nữa xuất hiện trong vùng không gian thủy vực màu lam thật lớn này.
Lúc trước con đại mãng xám trắng kia đã bị hắn gieo xuống thông linh ấn ký, trong đông đảo yêu vật khí tức hết sức dễ thấy, giống như một chiếc đèn lồng trong đêm tối.
Hắn dựa theo Thích Linh pháp quyết trên công pháp vô danh thuật lại, xoá đi ấn ký thông linh trên người đại mãng xám trắng kia. Sau đó mới thả ra thần thức tìm kiếm yêu vật khác, rất nhanh liền chọn được một đầu yêu vật thuỷ tộc Luyện Khí hậu kỳ.
Hắn tự mình biết yêu vật Tích Cốc kỳ tuyệt đối không thể nếm thử, dù sao trong mộng cảnh thu phục Chùy Đầu đã phí hết sức chín trâu hai hổ, mà lúc ấy tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
Về phần trước mắt vì sao lựa chọn một đầu này, là do hắn tổng hợp kết quả khảo lượng, dù sao thần thông Cổ Hóa Linh quỷ dị, lại có cốt dực có thể bay, nếu như lại thông linh ra một đầu yêu vật như Tiểu Quy hoặc đại mãng xám trắng, tác dụng đã không lớn. Nếu vậy, không bằng bốc lên phong hiểm, buông tay đánh cược một lần.
Tâm niệm Thẩm Lạc chuyển động, thả ra thần thức, lan tràn tới yêu vật đã chọn.
"Rống!"
Một âm thanh gầm thét mang theo sắc thái tình cảm truyền tới, tràn ngập ý cảnh cáo.
Trong lòng Thẩm Lạc gợn sóng, từ tiếng gầm nhẹ này xem ra, linh trí yêu vật kia vượt xa đại mãng xám trắng, thu phục chỉ sợ khó khăn trùng điệp.
Bất quá hắn nếu đến một bước này, đương nhiên sẽ không từ bỏ. Trong khoảnh khắc, lít nha lít nhít phù văn màu đen truyền đến hướng đối diện.
Yêu vật kia lập tức gầm thét không thôi, kiệt lực ngăn cản.
Khác với đại mãng xám trắng ngu xuẩn kia, con yêu vật này dị thường cơ linh, trừ ngay từ đầu xao động mấy lần, rất nhanh liền tỉnh táo lại, chỉ yên lặng ngăn cản thông linh thuật, không còn cử động dư thừa nào khác. Cả hai rất nhanh lâm vào thế tiêu hao.
Thẩm Lạc đã sớm sở liệu, đành phải kiệt lực vận chuyển thông linh thuật, tận lực áp chế đối phương.
Thời gian trôi qua từng chút, pháp lực trong cơ thể hắn rất nhanh tiêu hao hai thành, sức chống cự yêu vật kia vẫn như lúc ban đầu, không chút nào rớt xuống.
Theo thời gian trôi qua, hắn hơi gia tăng vận chuyển thông linh thuật, khi pháp lực tiêu hao gần nửa, rốt cuộc lực ngăn cản của yêu vật kia bắt đầu hiện ra xu hướng suy giảm.
Lại qua không biết qua bao lâu, yêu vật kia giống như cũng đến cực hạn, lực ngăn cản bắt đầu nhanh chóng trượt xuống, dần dần bị thông linh thuật áp đảo, nhưng pháp lực thể nội Thẩm Lạc cũng sắp tới đáy.
Thẩm Lạc ứng đối tình huống trước mắt đã có kinh nghiệm tương đối phong phú, biết đã đến quan khẩu khẩn yếu quyết định thành bại, tuyệt đối không thể yếu thế, phải nhất cổ tác khí triệt để đánh tan ý chí đối phương.
Bởi vì cái gọi là, ngõ hẹp gặp nhau, dũng giả thắng!
"Liều mạng!"
Thẩm Lạc cắn răng một cái, điều động pháp lực thể nội còn sót lại, điên cuồng thôi động Thông Linh Dịch Yêu thuật.
Ầm ầm!
Một cỗ phù văn màu đen nồng đậm gấp bội lúc trước như bão táp, sóng dữ tuôn về phía yêu vật kia.
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ!
Một thanh âm vỡ vụn từ đối diện truyền đến, thông linh thuật rốt cuộc áp đảo lực đối phương ngăn cản.
Trái tim Thẩm Lạc buông xuống một chút, tiếp tục thôi động phù văn màu đen tiến quân thần tốc, muốn triệt để khuất phục đối phương.
Vào thời khắc này, một tiếng gầm nhẹ đột nhiên truyền vào não hải Thẩm Lạc, sức chống cự của yêu vật kia vậy mà lại xuất hiện, lại cường đại chưa từng có, tuỳ tiện ngăn trở phù văn màu đen xâm nhập.
Khí tức nó thấp xuống cũng bỗng nhiên tăng vọt, không chỉ trong nháy mắt khôi phục trình độ ban đầu, mà còn tiếp tục tăng vọt, rất nhanh lại đột phá đến Tích Cốc kỳ, trọn vẹn đạt đến Tích Cốc sơ kỳ đỉnh phong mới ngừng lại!
"Đây là có chuyện gì!" Thẩm Lạc không khỏi giật mình kêu lên.
Hẳn là yêu vật kia cố ý ẩn giấu thực lực trêu đùa chính mình? Hay là Thông Linh Dịch Yêu thuật biến khéo thành vụng làm cho tu vi đối phương đột nhiên tăng lên?
Bất quá trước mắt những thứ này đều không trọng yếu, pháp lực trong cơ thể hắn đã sắp hết, vô lực tiếp tục vận chuyển thông linh thuật, kinh mạch thể nội bắt đầu nổi lên trận trận quặn đau, mà càng ngày càng kịch liệt.
Trong lòng Thẩm Lạc hồi hộp, đây là dấu hiệu Thông Linh Dịch Yêu thuật phản phệ.
Nếu vào ngày thường, phản phệ thì phản phệ, cùng lắm thì nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Nhưng lúc này Cổ Hóa Linh đang đuổi theo, nếu ngã xuống, chính là kết cục thập tử vô sinh.
Hắn bất giác có chút hối hận với cử chỉ mạo hiểm lần này, nhưng chưa tới một bước cuối cùng, vẫn không thể từ bỏ.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!
Thẩm Lạc cảm giác bả vai mình hơi mát lạnh, tiếp đó một cỗ hàn khí lạnh buốt tuôn trào ra, thuận theo cánh tay rót vào thân thể của mình. Kinh mạch vốn trống rỗng trong nháy mắt tăng đầy, cảm giác quặn đau nhanh chóng biến mất, thư sướng không nói ra được.
Trong lòng của hắn khẽ động, lập tức nhận ra cỗ hàn khí kia, chính là lúc Thông Pháp tính từ trong đồ án khô lâu ở bả vai tuôn ra dòng hàn lưu kia!
Ngay sau đó, Thông Linh Dịch Yêu thuật lập tức tự động vận chuyển lại, mà trình độ vận chuyển so với Thẩm Lạc điều khiển lợi hại gấp mấy lần.
Vô số phù văn màu đen chen chúc ra, cơ hồ hình thành một cơn sóng dữ màu đen như thực chất, phô thiên cái địa che khuất yêu vật đối diện.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới, yêu vật kia quật khởi ra sức chống cự, nhưng chỉ kiên trì mấy hơi thở, liền bị nghiền ép phá tan.
Một cỗ tín niệm nguyện ý hàng phục từ đối diện vội vã truyền đến, đồng thời năn nỉ Thẩm Lạc tranh thủ thời gian dừng tay.
Thẩm Lạc phản ứng lại, vội vàng vận chuyển công pháp vô danh khống chế dòng hàn lưu trong thể nội.
Nhưng dòng hàn lưu này cũng không phải là pháp lực hắn đã tu luyện, cũng không nghe hắn điều khiển.