Trong trời cao lại vang lên một trận thanh âm cổn lôi, đạo lôi kiếp thứ bảy sắp giáng xuống!
Lâm Đạt nhíu chặt lông mày, thần sắc nghiêm túc không gì sánh được, hai tay trước người nhanh chóng kết ấn như bánh xe, đài sen huyết tinh dưới thân bắt đầu sáng lên đạo đạo quang mang.
"Tạo hóa ngàn vạn, công đức vô lượng."
Chỉ nghe y quát khẽ một tiếng, mặt quỷ quanh thân nhao nhao rút về, từng cái như pho tượng ngưng kết trên người y, không còn giương nanh múa vuốt như vừa rồi, nhìn như tử vật vậy.
Đài sen huyết tinh dưới thân Lâm Đạt quay tròn, bắt đầu toả ra hào quang rực rỡ, trên đó sinh ra từng đầu tinh tuyến tinh tế như nhuỵ hoa, uốn lượn giãy dụa mò về bốn phương tám hướng, nối từng tòa pháp đàn lại.
Trên mỗi một tòa pháp đàn, đều hiện lên từng mai từng mai phù văn đỏ như máu, trong tinh tuyến xen lẫn uốn lượn nhảy lên, một cỗ khí tức cổ quái bắt đầu lan tràn ra trên quảng trường.
"Có chuyện gì vậy?" Đà Lạn thiền sư phát hiện dị dạng trước tiên, trong miệng kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy áo bào quanh thân lão không gió tự bay, một tầng hào quang màu trắng nhàn nhạt từ bên ngoài thân tràn ra, như vô số đom đóm bao phủ chung quanh lão, bao phủ cả người lão vào trong đó.
"Đây. . . Đây là thứ gì?" Ngay sau đó, lại có người hoảng sợ kêu lên.
Cách Đà Lạn thiền sư không xa, lại có một tên thiền sư trên thân sáng lên hào quang.
Chỉ chốc lát sau, phía trên cao đàn toàn bộ quảng trường cơ hồ đều tỏa ra ánh sáng, có trắng nhạt như nguyệt quang, có sáng tỏ như đèn lửa, có rải rác như ánh sao, có tựa như đại nhật treo trên bầu trời, có sau lưng ngưng tụ ra một viên luân.
Duy chỉ có một mình Thiền nhi, trên thân không sáng lên ánh quang mang.
"A, sao lại như vậy? Hẳn là nhìn lầm?" Lâm Đạt liếc qua Thiền nhi, trong lòng nghi ngờ nói.
"Thì ra là công đức hiện ra, người với người thì khác nhau." Ánh mắt Thiền nhi băn khoăn nhìn bốn phía, thấy quang mang trên thân mọi người, cảm thấy lạ lẫm nói.
Nó vừa nói xong, đám người nhao nhao tỉnh ngộ lại, nguyên lai những ánh sáng này chính là công đức bọn họ tu hành góp nhặt nhiều năm.
"Ánh mắt không tệ, đáng tiếc là một phế nhân." Lâm Đạt thấy trên thân nó không có công đức, không khỏi thất vọng nói.
Nói xong, y không xem đám người nữa, mà chắp tay trước ngực, cúi đầu ngâm tụng kinh văn.
Thần thái y một lòng, bộ dáng thành kính, nếu không có một loạt biến cố lúc trước, tất cả mọi người nghĩ y là phậ tử thành tín nhất, chuyên chú nhất.
Theo thanh âm ngâm tụng vang lên, trên thân Lâm Đạt bắt đầu tỏa ra ánh sáng, bất quá phật quang y có màu hơi đỏ, so với đám người càng thêm bàng bạc sáng tỏ, từng giờ từng phút ngưng tụ cách người mình, thình lình tạo thành một tôn Bồ Tát cao khoảng mười trượng.
Bộ dạng tôn Bồ Tát này giống Văn Thù Bồ Tát mấy phần, thần sắc thương xót, trìu mến nhìn chúng sinh.
Bồ Tát vừa mới ngưng tụ thành công, trên bầu trời bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang, trong nháy mắt chiếu sáng phương viên trăm dặm sáng như tuyết, một tiếng vang to lớn vô cùng vang lên, tựa như muốn nổ thiên khung ra một lỗ thủng vậy.
Một đạo lôi điện tuyết trắng tinh khiết không gì sánh được, như thác nước Cửu Thiên từ trời rơi xuống, trút xuống Lâm Đạt.
Lâm Đạt đưa tay đánh lên một chưởng, hư ảnh Bồ Tát ngoài thân lập tức vê thành một thủ ấn tâm chú đẩy lên không trung, lòng bàn tay to lớn như một thanh dù che mưa chống trên đỉnh đầu Lâm Đạt, tiếp đón lôi điện đánh xuống.
Nhưng mà, uy lực đạo lôi kiếp này vượt quá tưởng tượng, trong nháy mắt nó rơi vào lòng bàn tay Bồ Tát, liền đánh xuyên qua, ngàn vạn tia điện giao thoa xuống, tiếp tục nện xuống phía Lâm Đạt.
Lâm Đạt thấy thế, vội vàng kết pháp quyết, hư ảnh một thủ chưởng Bồ Tát khác bổ cứu lên, lần thứ hai cản lại lôi điện.
Bất quá, lôi điện từ trong lòng bàn tay tràn ra, rơi vào trên thân hư ảnh Bồ Tát, vẫn như cũ giống như hoả tinh rơi trên sa y, lập tức đốt ra vô số lỗ thủng, Lâm Đạt ở trong đó tự nhiên cũng cảm thấy thống khổ.
So sánh lôi điện như giang hà mãnh liệt, hai bàn tay này như hai con đê nho nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, cuối cùng chạy không thoát bị xông phá.
Lâm Đạt tự nhiên không thể bỏ mặc như vậy, trong miệng quát khẽ một tiếng, chỗ mi tâm toé hiện một đạo huyết quang, đài sen huyết tinh dưới thân toả ra ánh sáng chói lọi, trên đó kết nối với huyết sắc tinh tuyến cũng nhao nhao phát sáng lên.
Các vị cao tăng trên pháp đàn cảm thấy chỗ mi tâm nóng rực một trận, quang mang công đức cụ tượng bao phủ quanh người nhao nhao thuận theo huyết sắc tinh tuyến chảy xuôi ra, tụ hợp vào đài sen huyết tinh dưới thân Lâm Đạt.
Trong tích tắc, trên đài sen huyết tinh quang mang đại tác, cánh sen huyết hồng lót bên ngoài, lập tức bao phủ lên một tầng bạch quang mơ hồ, mà bạch quang trên thân hư ảnh Bồ Tát kia cũng ngưng tụ ra một tầng tố sa thiền y.
Những lôi điện tung tóe rơi vào tố sa thiền y kia, lập tức uy thế đại giảm, không thể đốt xuyên áo này.
Lâm Đạt thấy thế trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, vội vàng gấp rút hấp thụ công đức chúng tăng.
Cao tăng như Đà Lạn còn tốt, vốn công đức thâm hậu, còn có thể duy trì một lát, nhưng những thiền sư căn cơ còn thấp, công đức ngoài thân rất nhanh bị hấp thụ sạch sẽ, sinh mệnh lực cũng bắt đầu nhanh chóng trôi qua.
Một thiền sư vốn bộ dạng trung niên, làn da bắt đầu nhanh chóng khô cạn, lông mày sợi râu nhanh chóng dài ra rồi biến thành trắng cho đến khi tróc ra, thân hình không ngừng co vào, cuối cùng biến thành một bộ xương khô.
Thiền nhi không có công đức hiển hóa ra ngoài, mi tâm cũng nóng rực lên, sinh mệnh lực cũng bắt đầu xói mòn.
Nó không biết ứng đối ra sao, chỉ có thể bảo vệ linh đài, miệng tụng tâm kinh.
Đúng lúc này, chẳng biết tại sao, viên Xá Lợi Tử trước ngực nó đột nhiên sáng lên hào quang màu vàng, bao quanh thân nó lại, trong nháy mắt quang mang nồng đậm kia sáng lên, tựa như ban ngày nổi lên, che đậy tất cả hao quang cao tăng chung quanh lại.
"Cái đó là. . ." Đà Lạn thiền sư cả kinh kêu lên.
"Đó là công đức sao? Sao lại bàng bạc như vậy . . ."
"Không thể, sao lại thế. . ."
Trong lúc mọi người đang bối rối, sau lưng Thiền nhi ngưng tụ ra một Kim Thiền to lớn vô cùng.
"Kim Thiền Tử chuyển thế, quả nhiên là Kim Thiền Tử chuyển thế, ta đoán không lầm! Có ngươi tại đây, lo gì độ kiếp không thành, ha ha. . ." Lâm Đạt thấy thế, cao hứng gần như thất thố.
Lúc trước y đã sớm suy đoán thân phận Thiền nhi, ở trong thành dự định xuất thủ với Thiền nhi, bất quá bị Hoa Hồ Điêu quấy rối phá hủy, cuối cùng không thể đuổi tới Phong Tẫn sơn xuất thủ.
Sau đó Lâm Đạt biết được Thiền nhi đã điểm hóa Triêm Quả, trong lòng càng tin tưởng vững chắc Thiền nhi chính là Kim Thiền Tử chuyển thế, thế là tương kế tựu kế, dẫn Thiền nhi đến đây tham gia Đại Thừa pháp hội.
"Có Kim Thiền Tử chuyển thế tại đây, những người khác không còn tác dụng nữa, ha ha. . ."
Lâm Đạt vung tay lên, triệt hồi khống chế pháp đàn những người khác, cách không chụp về phía Thiền nhi, liền nhiếp thân thể nho nhỏ từ bên kia pháp đàn tới, treo trên bầu trời khống chế trước người.
Quanh thân Thiền nhi tắm rửa trong kim quang, trong đầu bỗng nhiên nổi lên rất nhiều trí nhớ kiếp trước, thần sắc trên mặt lạ thường bình tĩnh.
Lâm Đạt kết pháp quyết, dẫn một cái trên thân nó, Công Đức Phật Quang màu vàng kia liền cuồn cuộn chảy xuôi ra, bao phủ đài sen huyết sắc dưới thân y, nhuộm thành màu vàng óng, mà hư ảnh Bồ Tát kia cũng ngưng tụ kim quang, mặc vào một tầng cà sa màu vàng.
Có vô lượng công đức này che chở, hào quang màu vàng chiếu rọi ra đảo ngược thiên khung, cùng ngân quang lôi điện kia va chạm, nhanh chóng tiêu hao nhau, mà mây đen chỗ sâu màn trời tựa hồ cũng bị kim quang tiêu hóa, trở nên mờ đi rất nhiều.
Trong lúc vô hình, ý diệt sát của Thiên Đạo đối với Lâm Đạt cũng giảm bớt mấy phần.