Chu Thế Duy tức đến xanh cả mặt.
Trước mặt nhiều bạn học như vậy mà gã ta lại không thèm nể mặt anh ta.
Anh ta tức giận chỉ vào Độc Nhãn Long: “Anh đợi đó!”
Nói xong bèn móc điện thoại ra gọi: “Cậu ơi, con bị người ta đánh rồi!”
Anh ta mở đầu bằng câu nói mà các cậu ấm hay dùng: bị người ta đánh.
Quả nhiên, giọng nói thô lỗ gào thét từ trong điện thoại vang ra: “Cái gì? Bị đánh hả? Con đang ở đâu?”
Chu Thế Duy ngay lập tức trả lời: “Phòng Hoa Hồng ở khách sạn Homeland, cậu mau đến đây đi, con sắp chịu hết nổi rồi.”
Nói rồi cúp điện thoại.
Anh ta không dám ba hoa, sợ đối phương sẽ phát hiện mình đang nói dối.
Trong khi đó ở văn phòng của cục an ninh, một người đàn ông trung niên đập bàn hung tợn nói: “ĐM, vậy mà không thèm nể nang dám đánh cả cháu của tôi.”
Sau đó, ông ta nhấc điện thoại, chỉ nói hai chữ: “Tập hợp!”
……
Trong phòng Hoa Hồng lúc này, lúc đầu Độc Nhãn Long nghĩ Chu Thế Duy sẽ gọi điện cho cha của anh ta, gã ta bèn không thèm quan tâm.
Bởi vì ba của Chu Thế Duy – Chu An Tường là một người khá điềm đạm, vốn không có quan hệ lợi ích gì với gã ta. Nguyên nhân chính là do:
Trước đây gã ta đồng ý thả Chu Thế Duy tức là đã nể mặt Chu An Tường lắm rồi.
Nhưng tình huống lúc này dường như đã chệch khỏi dự đoán của gã ta, người mà Chu Thế Duy liên lạc lại là cậu của anh ta.
Cậu của anh ta ta rốt cuộc là ai?
Nhìn thấy vẻ mặt cực kì tự tin của Chu Thế Duy, Độc Nhãn Long lại không dám làm liều.
Nếu như đánh thua thì nửa đời sau của gã ta chỉ có thể đi bóc lịch thôi.
Gã ta chừa lại cho mình một con đường lui, gửi một tin nhắn đi.
Người nhận tin nhắn là con át chủ bài của gã ta ở thành phố Thục, bình thường đều không dám làm phiền.
Bởi vì kiêng dè cậu của Chu Thế Duy nên Độc Nhãn Long không dám manh động.
Thế nhưng gã ta vẫn không để cho miệng mình mọc da non, cười gằn: “Thằng nhãi, nếu cậu của mày tới rồi mà vẫn không thể bảo vệ được mày thì cũng đừng trách tao tại sao lòng dạ ác độc.”
“ĐM, toàn một lũ chưa trải sự đời mà dám lên mặt với ông đây.”
“Hôm nay tao sẽ thay cha mày dạy dỗ lại mày.”
…
Nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn nơi khóe miệng của Độc Nhãn Long, Chu Thế Duy hơi sợ.
Anh ta không biết liệu cậu của mình có thể trị được tên Độc Nhãn Long này hay không, nếu không xử lý được thì hôm nay anh ta chết chắc rồi.
Có lẽ vì cảm nhận được bầu không khí thay đổi, đám sinh viên vốn đang than khóc trở nên yên tĩnh hẳn.
Lúc này, một giọng nói non nớt của bé gái vang lên: “Cha ơi, sao mọi người không nói chuyện vậy ạ?”
Đứa bé vừa nói chính là Khiết Nhan.
Sau mọi nỗ lực cố gắng của Ngô Đình Khải, cuối cùng thì Khiết Nhan cũng có thể lớn tiếng mà gọi anh là cha.
Ngô Đình Khải mỉm cười đáp: “Bởi vì họ đều bị người xấu dọa sợ rồi, cho nên mới không dám nói chuyện.”
“Hừm, vậy họ đều là đồ nhát gan hết ạ?” Khiết Nhan hơi tức giận, cô bé thở phì phì nói: “Họ sẽ không đồng tâm hiệp lực đánh bại người xấu hay sao ạ?”
Trông thấy dáng vẻ “bênh vực kẻ yếu, ghét ác như thù” của cô nhóc, Ngô Đình Khải bật cười.
“Họ không dám.” Ngô Đình Khải mỉm cười đáp.
Trong tâm trí của một đứa trẻ, không có nhận thức mạnh hay yếu, chỉ có phán đoán đơn giản nhất về cái thiện và cái ác.
Người xấu thì nên bị đánh!
Trong phòng Hoa Hồng yên tĩnh, chợt vang lên tiếng thở dốc.
Nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của Ngô Đình Khải và Khiết Nhan, mọi người đều há hốc mồm.
Bọn họ nhìn Ngô Đình Khải như một kẻ ngốc, người này thật là không biết điều.
Bộ anh không có mắt hả?
Đã là lúc nào rồi mà anh còn có thể nói với đứa nhỏ những lời nói ngây thơ như vậy.
Chẳng lẽ anh không lo lắng cho sự an toàn của đứa nhỏ một chút nào hay sao?
Quan trọng nhất là đừng vì những chuyện này mà chọc cho Độc Nhãn Long tức giận khiến mọi người đều trở thành cái bia cho gã ta trút giận.
Có người len lén nhìn Độc Nhãn Long, vừa ngước mắt đã sợ tới nhũn cả người.
Xong rồi!
Độc Nhãn Long điên lên rồi!
Độc Nhãn Long đứng thẳng người nhìn về phía Ngô Đình Khải, gã ta nở nụ cười kỳ lạ nói: “Mày thật biết cách dạy con đấy!”
“Nào, mau ôm đứa nhỏ qua đây.”