Thấy Ngô Đình Khải ra tay ác liệt, khách khứa đến dự tiệc đều hít ngụm khí lạnh.
“Chậc!”
“Đây là một người tàn nhẫn!”
“Phí lời, người bình thường ai dám làm vậy.”
“Tàn nhẫn quá, đánh gãy tứ chi của con cháu nhà họ Trần trước mặt nhà họ Trần.”
“Người tàn nhẫn như vậy, chúng ta phải tránh đi!”
“Phí lời, sau này gặp anh ta, tôi sẽ đi đường vòng.”
…
Nghe thấy tiếng bàn tán, Vương Bách Từ không kìm được gật đầu tán đồng.
Ai nói không phải chứ?
Lũa đó trong hội sở giải trí hoàng gia, chỉ hỏi có cái tên, suýt nữa bị đánh ngất luôn.
Người tàn nhẫn như vậy, ai dám đối đầu với anh?
Muốn chết à?
Ngô Đình Khải ra tay độc ác, trấn giữ toàn hiện trường.
Bạn càng đe doạ, anh càng ra tay ác hơn.
Nhất thời, người nhà họ Trần không dám ngăn cản Ngô Đình Khải nữa.
Vì, tứ chi Trần Kinh Châu đã đứt.
Nếu như Ngô Đình Khải ra tay nữa, e là Trần Kinh Châu sẽ mất luôn mạng!
Trần Anh Kiệt nhìn con trai vùng vẫy liên tục trong tay Ngô Đình Khải, tàn nhẫn nói: “Cậu toi rồi, cậu toi rồi, nếu tôi không giết cậu, tôi thề không phải họ Trần!”
Lòng ông ta đầy tuyệt vọng, con trai mình được cưng chiều từ bé, phải chịu đau đớn thế bao giờ.
Đồng thời lòng ông ta cũng ngạc nhiên.
Chịu nỗi đau đớn như thế mà con trai ông ta không hề kêu tiếng nào, sao nghị lực mạnh mẽ thế?
Không chỉ có ông ta nghi ngờ, người nhà họ Trần sau lưng cũng ngạc nhiên giống trong lúc phẫn nộ.
Thậm chí, trong lòng bọn họ còn khâm phục.
Bình thường Trần Kinh Châu quần là áo lụa, không ngờ bây giờ cứng rắn như vậy.
Nếu để Trần Kinh Châu biết được những suy nghĩ này của bọn họ, không biết sẽ nghĩ thế nào.
Ngô Đình Khải nhìn Trần Anh Kiệt đang có cử chỉ điên rồ, cười lạnh: “Không phải ông muốn anh ta sao?”
“Vậy thì trả cho ông!”
Nói xong, anh như vứt chó chết vậy, cuối cùng Trần Kinh Châu đau đến hôn mê bị vứt vào nhóm người nhà họ Trần.
Hành động này của anh, đừng nói đến khách khứa, cả người nhà họ Trần cũng sững sờ.
“Vãi, anh ta đang làm gì vậy?”
“Trả Trần Kinh Châu vềc đây không phải là đẩy mình vào chỗ chết sao?”
“Đúng đấy, Ngô Đình Khải đang làm gì vậy?”
Khách khứa nhỏ giọng nói, khó hiểu với hành động của Ngô Đình Khải.
Trần Anh Kiệt ngơ ra trước rồi điên cuồng gào thét: “Giết cho tôi!”
“Giết tên khốn nạn này cho tôi!”
“Chém chết cậu ta!”
“Nhanh!”
Gào xong, ông ta xông lên đầu tiên.
Ngô Đình Khải nhìn thấy võ sĩ nhà họ Trần lao đến chỉ yên lặng đứng đó, mặt rất bình tĩnh.
Những con cá con này không cần anh ra tay.
“Rầm!”
“A a a!”
“A!”
Một chiếc bàn bay ra từ góc sảnh phải, lực ném lớn, bay vào nhóm võ sĩ nhà họ Trần khiến họ kêu lên.
“Ai vậy?”
Trần Anh Kiệt ngừng bước, cảnh giác nhìn góc sảnh phải.
Trong góc, một bóng dáng vạm vỡ từ từ đứng lên.
Người này, là Huyết Đồ!
Anh ấy vừa đi vừa bẻ khớp tay kêu rôm rốp.
“Ai vậy?”
“Ông nội ông!”
Võ sĩ nhà họ Trần cảnh giác nhìn Huyết Đồ, bọn họ cảm nhận được, đây là một cao thủ!
Trần Anh Kiệt không chừng mực, lạnh giọng nói: “Đi thăm dò cậu ta!”
Một cao thủ cấp Tông Sư lên trước, dựng dao, chém thẳng về phía Huyết Đồ.
Người này là cao thủ dùng dao, dao pháp rất thuần thục, sau mấy chiêu thức, sức lực đều tụ lại trên cánh tay cầm dao.
Nếu bị người này chém trúng chắc chắn sẽ bị chém làm hai phần.
Nhưng Huyết Đồ không hề hoang mang.
Vẫn đi về phía trước như cũ, như đang nộp mạng cho dao của người ta.
Nhiều khách khứa thấy cảnh này nhắm mắt lại.
Người này có khí thế, đáng tiếc là một tên ngốc, cả tránh né đơn giản cũng không biết.
“A!”
Quả nhiên, tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng của họ vang lên.
Phút chốc, khách khứa nhận ra không đúng.
Người bị chém thành hai phần sau có thể kêu thảm thiết được?
Mở mắt ra nhìn, Huyết Đồ vẫn đứng vững tại chỗ, còn Tông Sư dùng dao đối diện đã biến mất.
“Keng!”
Huyết Đồ vứt dao cướp được trong tay đi, hừ lạnh: “Dựa vào công phu mèo cào của cách người cũng dám lớn tiếng không biết xấu hổ, đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
Khách khứa nhìn Huyết Đồ, phút chốc nhận ra.
“Vãi, đây là vệ sĩ của Ngô Đình Khải, hôm đó gặp qua ở sân vận động thành phố Thục.”
“Đúng là anh ta, người này lợi hại quá!”
“Này, các người nói rốt cuộc Ngô Đình Khải này có thân phận gì?”
“Đúng đó, bản thân anh ta đã lợi hại rồi còn cần vệ sĩ lợi hại thế để làm gì?”
“Ai biết đâu? Dù sao, chắc chắn Ngô Đình Khải này không tầm thường!”
…
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Ngô Đình Khải và Huyết Đồ, Trần Anh Kiệt tức giận, hô: “Tứ Sát, giết bọn họ đi!”
Bây giờ, trong tay Ngô Đình Khải không còn con tin, ông ta ra lệnh không hề cố kỵ.
Nhưng vào lúc này, trong sảnh đột nhiên vang lên tiếng quát tháo.
“Rầm!”
“Rầm!”
“A a!”
“Rầm!”
“A!”
Tiếng kỳ lạ phát ra liên tục, phút chốc sự chú ý của người trong sảnh dêud hướng ra bên ngoài.
Trần Minh Xuyên vẫy tay, lạnh giọng nói: “Ra ngoài xem ngay!”
Tứ Sát nhà họ Trần nhìn nhau, đương nhiên lệnh của chủ nhà quan trọng hơn.
Bọn họ dắt theo nhóm võ sĩ, xông ra bên ngoài thám thính tình hình.
Trong sảnh.
Trần Minh Xuyên nhìn Ngô Đình Khải một cái rồi phớt lờ.
Trong lòng ông ta, vẫn là chuyện tiếp quản nhà họ Lý quan trọng hơn.
Vì, chuyện này liên quan đến cả tương lai nhà họ Trần.
Ông ta nhìn sang ông cụ Lý và thành viên nòng cốt vây quanh ông cụ Lý, lạnh giọng nói: “Kiên nhẫn của tôi đã hết sạch!”
“Nếu các người vẫn kiên quyết như vậy.”
“Vậy thì chết đi!”
Nói xong, ông ta giơ tay lên, mấy cao thủ nhà họ Trần bên cạnh ông ta giơ dao lên cùng lúc.
“Đừng!”
“Đừng!”
Hai tiếng đừng cùng lúc vang lên, chính là hai anh em Lý Cơ Uy và Lý Đại Phong.
Lý Cơ Uy nhìn ông cụ Lý, lớn tiếng nói: “Ba, đồng ý với họ đi!”
“Nếu không, cả nhà ta sẽ chết chắc!”
“Ba, con chưa muốn chết!”
Lý Cơ Uy hoảng loạn, lúc nhìn ông cụ Lý, lúc nhìn Trần Minh Xuyên.
Sợ dao nhà họ Trần rơi xuống.
Ông cụ Lý lạnh mặt không thèm quan tâm Lý Cơ Uy.
Ông nhìn sang Lý Đại Phong, hỏi: “Còn con?”
Lý Đại Phong cắn răng nói: “Nếu bọn họ đảm bảo cả nhà họ Lý bình an vậy thì đồng ý đi!”
“Đảm bảo?” Ông cụ Lý hừ lạnh, lạnh giọng nói: “Bọn họ lấy gì để đảm bảo?”
“Lấy lương tâm chó gặm của bọn họ sao?”
“Lời của kẻ địch, các con cũng tin? Các con đã lớn thế này rồi còn suy nghĩ đơn giản như thế!”
“Thảo nào nhà họ Lý lại suy tàn đến thế này!”
Nói đến đây, ông cụ Lý tặc lưỡi liên tục.
Trần Minh Xuyên cười lạnh: “Không tin?”
“Thì sao?”
“Bây giờ nhà họ Trần nắm chắc toàn cục, ông không đồng ý, tôi giết con cháu nhà ông.”
“Tối này, ông không còn sự lựa chọn khác!”
Lời của ông ta vô cùng bá đạo, có cảm giác độc nhất vô nhị.
Tự tin của ông ta đến từ kế hoạch tinh vi trong tối nay của ông ta, ông ta đương nhiên có tự tin nói lời này.
Nhưng, bất ngờ thường đến đột ngột.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai thân hình đập vào cửa ngoài sảnh.
Võ sĩ nhà họ Trần vừa nhìn đã tái mét mặt mày.
Hai người này là hai người trong Tứ Sát nhà họ Trần vừa ra ngoài.