Ngoài cửa, Huyết Đồ đã vắng mặt mấy ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.
Huyết Đồ nhìn về phía Ngô Đình Khải rồi báo cáo: “Long soái, em vừa mới nhận được tin tức, nhà họ Trần ở thành phố Thục đang tìm kiếm anh!”
Ngô Đình Khải bình tĩnh nói: “Chuyện trong dự kiến!”
“Hôm nay người mà anh đánh là người thừa kế dòng tộc bọn họ, có lẽ lúc này bọn họ đang muốn trả thù anh đấy!”
Sự trả thù của nhà họ Trần chẳng có gì đáng nói cả.
Huyết Đồ vừa nghe thấy hai chữ trả thù thì ánh mắt nhíu lại ngay lập tức. Anh ấy giận dữ nói: “Những người này thật đúng là to gan lớn mật!”
“Long soái, em xin được mang một đội tướng sĩ đi hủy nhà họ Trần!”
Ở trong lòng Huyết Đồ, uy nghiêm của Long soái không thể để cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm được!
Chỉ là một nhà họ Trần, một con kiến mà thôi!
Ngô Đình Khải cũng không đồng ý lời cầu xin này. Anh lắc đầu rồi bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trong nước, không thể làm những việc như ở trên chiến trường được.”
“Tiêu diệt một nhà họ Trần rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi diệt rồi thì sao?”
“Mấy năm nay sở dĩ Tần Phong không hề động đến nhà họ Trần chính là vì nhà họ Trần là một cái cây cắm rễ rất sâu.”
“Một khi nhà họ Trần ngã xuống, sản nghiệp của dòng họ này sẽ khiến vô số người dân bị ảnh hưởng.”
“Đến lúc đó sẽ sản sinh ra phản ứng dây chuyền, ảnh hưởng đến sự ổn định của thành phố Thục.”
Huyết Đồ nhìn Ngô Đình Khải bình tĩnh phân tích mọi chuyện cứ như lại thấy được hội nghị hành quân trước mỗi lần có trận chiến lớn vậy. Một Long soái có sự bình tĩnh thong dong, bất khả chiến bại!
Huyết Đồ gật gật đầu, không cam lòng hỏi han: “Chẳng lẽ lại không làm gì bọn họ?”
“Đương nhiên là không thể nào!” Ngô Đình Khải trầm giọng nói.
Mấy ngày nay Ngô Đình Khải đã nghe nói đến một số sự tích ác nghiệt của nhà họ Trần. Với tính tình của Ngô Đình Khải thì tất nhiên là không thể nào buông tha cho bọn họ được.
Anh trịnh trọng nói: “Huyết Đồ, em liên hệ với Tô Nguyệt Mi, nói cô ta điều tra rõ tất cả chi tiết về nhà họ Trần. Thông qua mạng lưới quan hệ để giảm sự ảnh hưởng sau khi nhà họ Trần bị diệt xuống mức thấp nhất!”
“Còn nữa, lập tức điều tổ Tuyệt Sát đến thành phố Thục. Không thể để bất cứ một võ giả cao cấp nào của nhà họ Trần chạy trốn được!”
“Tổ Tuyệt Sát ư?” Huyết Đồ hơi ngạc nhiên.
Tổ Tuyệt Sát chính là tổ nhỏ cấp S, là sự tồn tại gần với tổ Thí Thần trong quân đoàn Cuồng Long.
Bọn họ có sức chiến đấu siêu cường. Thành viên trong đó đều là những cao thủ hàng đầu trong quân đoàn Cuồng Long.
Có vẻ như Ngô Đình Khải nhìn ra được sự nghi ngờ của Huyết Đồ nên anh chậm rãi nói: “Năng lực tác chiến khi hành động một mình của các thành viên trong Tuyệt Sát đều rất mạnh. Bọn họ rất thích hợp cho nhiệm vụ lần này.”
“Anh cảm giác rằng hẳn là sau lưng nhà họ Trần có một thế lực có liên quan đến anh.”
Bởi vì bộ pháp tấn công mà tên tử sĩ của Trần Kinh Châu kia dùng không phải là bất kỳ bộ pháp nào mà võ giả Hoa Hạ sử dụng.
Bộ pháp đó là bộ pháp mà võ giả Nhật Bản quen dùng lúc tấn công.
Ánh mắt của Huyết Đồ sáng lên, vội vàng nói: “Đúng rồi, Long soái, mấy ngày nay em thay đổi thân phận đi điều tra võ giả tự sát kia. Mấy nhà khác đều rất phối hợp, duy chỉ có mỗi nhà họ Trần là che che giấu giấu, muốn tra cũng khó khăn.”
“Ồ?” Ánh mắt Ngô Đình Khải nheo lại hỏi: “Ý em là nhà họ Trần đang cố ý che giấu cái gì đó sao?”
“Đúng!” Huyết Đồ trả lời vô cùng khẳng định.
“Thông báo cho Tô Nguyệt Mi điều động mạng lưới Ám Chu ở thành phố Thục. Giám sát chặt chẽ nhà họ Trần mấy ngày nay cho anh. Trước khi hoàn toàn ra tay phải nắm rõ mỗi bước đi của tất cả mọi người ở nhà họ Trần trong lòng bàn tay.”
“Vâng!” Huyết Đồ trầm trầm quát một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh.
Không bao lâu sau, vẻ mặt Huyết Đồ quái dị đi tới bên người Ngô Đình Khải.
Vẻ mặt anh ta quái gở nói: “Tô Nguyệt Mi bảo em truyền đạt lại cho anh mấy câu.”
Ngô Đình Khải nhìn anh ta ấp a ấp úng thì tức giận nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau xả!”
“Vâng!” Giọng điệu của Huyết Đồ hơi quái lạ.
“Tô Nguyệt Mi nói cô ta đã nhận được mệnh lệnh của anh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cô ta còn muốn hỏi ngài một chút rằng Trái Tim Hải Dương mà anh mua là tặng cho ai vậy?”