Là ai?
Ai mà gan lớn, dám đắc tội nhà họ Trương như Ngô Đình Khải!
Mọi người đồng thời hướng về phía cửa, muốn nhìn xem người gan to bằng trời này là ai
Trương Cảnh Hàn đỏ mặt, thở gấp, hung dữ nhìn ra ngoài cửa.
Trong lòng anh ta, Ngô Đình Khải và người ngoài cửa đã vào danh sách phải giết của anh ta.
Qua đêm nay, anh ta sẽ dùng hết mọi tài nguyên của nhà họ Trương, để hai người này âm thầm biến mất khỏi thế giới này.
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một chàng trai trẻ thần thái phấn chấn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy người này, ngạc nhiên trên mặt mọi người dần dần tan biến.
Người này, thật sự không sợ nhà họ Trương.
Người này, đương nhiên là Kỷ Thừa Phát – người giàu nhất thành phố Thục.
Kỷ Thừa Phát vô cùng phấn khích đi bên cạnh ông cụ tóc bạc.
Trương Cảnh Hàn thấy Kỷ Thừa Phát, mắt hiện lên sự nặng nề, vậy mà là anh ta.
Nếu như là người khác thì dễ làm.
Nhưng Kỷ Thừa Phát này, thân phận cao hơn mình, hơi khó đối phó.
Nhưng, cung tên đã giương lên, không thể không bắn, tình hình đã không để Trương Cảnh Hàn nghĩ nhiều nữa.
Khí thế nhà họ Trương, không thể rơi!
Trương Cảnh Hàn trầm giọng nói: “Cùng là nhà quan, cậu Kỷ muốn đối đầu với nhà họ Trương sao?”
Tuy nhiên, Kỷ Thừa Phát không thèm nhìn anh ta.
Lơ đẹp anh ta!
Kỷ Thừa Phát đến sảnh lớn, chắp hai tay, nói lớn: “Ông Lý, Thừa Phát đến mừng thọ ông!”
“Chúc ông thọ phúc an khang, mãi mãi vui vẻ.”
Sau đó, anh ta hướng về Ngô Đình Khải và Lý Như Ý, lần lượt chào hỏi: “Đại ca, tôi đến rồi.”
“Chào chị dâu.”
Nói xong, anh ta đứng im lặng sau lưng ông cụ.
Ông cụ liếc mắt nhìn Trương Cảnh Hàn và Trương Thiên Hàn một cái, không nói chuyện với họ.
Ông cháu nhà họ Trương cao không với tới trong mắt người khác, trong mắt ông ta chỉ có vậy.
Bởi vì, ông cụ là chủ nhà họ Kỷ, Kỷ Nhất Diệc!
Chủ nhà họ Kỷ cười nhìn ông cụ Lý, đùa: “Ông già Lý, tôi đích thân đến đây chúc thọ, sao ông không đến cửa đón tiếp?”
Từ câu này có thể thấy, hai người rất thân thiết.
Rõ ràng biết hai chân ông cụ Lý không tiện, còn dám nói đùa, đương nhiên mối quan hệ không bình thường.
Quả nhiên, ông cụ Lý trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nếu không phải có cháu trai ông ở đây, tôi nhất định sẽ nhổ ra hết những chuyện xấu trong quá khứ của ông ra.”
Ông cụ Kỷ vội vàng chuyển chủ đề, cười: “Các người hôm nay náo nhiệt quá!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Trương Thiên Hàn mặt u ám, làm bộ ngạc nhiên, lớn tiếng nói: “Ồ, anh Trương cũng ở đây à!”
“Hazz, người già rồi, mắt không tốt, anh Trương đừng trách.”
Bộ dạng làm bộ làm tịch này ai cũng nhìn ra.
Trương Thiên Hàn chề môi, lạnh giọng nói: “Người già thường có bệnh tật, anh Kỷ phải giữ gìn sức khỏe!”
Ông cụ Kỷ gật đầu cười ha ha, nói: “Nhất định, nhất định!”
Trương Thiên Hàn nhìn mặt ông cụ Kỷ tràn ngập nụ cười, rồi nhìn Ngô Đình Khải, như có điều muốn nói.
Từ mức độ quen thuộc của ban nãy của Kỷ Thừa Phát và Ngô Đình Khải, Kỷ Thừa Phát sẽ cho Ngô Đình Khải chỗ đứng.
Lần này nhà họ Trương đến, có mục đích lớn hơn, không cần xung đột ngay lúc này.
Ngô Đình Khải này, một võ sĩ mạnh chút thôi, sau này từ từ xử lý.
Nhưng, phải đặt lời nói ở đây.
Trương Thiên Hàn nhìn Ngô Đình Khải, lạnh giọng nói: “Tên nhóc, tuổi trẻ ngông cuồng được, nhưng đừng ngông quá.”
“Hôm nay tôi nể mặt ông già Lý, tạm thời không truy cứu cậu.”
“Sau này, đi đêm nhớ cẩn thận!”
Nói xong, ông ta quay người đi về phía sảnh trái.
Lý Cơ Uy lật đật mời ông ta ngồi vào chỗ mình, vô cùng nhiệt tình.
Trương Cảnh Hàn hung ác trừng mắt nhìn Ngô Đình Khải và Kỷ Thừa Phát một cái rồi đi về sảnh trái.
Trong lòng anh ta, mình và Ngô Đình Khải đã trong trạng thái không chết không thôi rồi.
So với cơn thịnh nộ của ông cháu họ Trương, Ngô Đình Khải vô cùng bình tĩnh.
Đe doạ của Trương Thiên Hàn, khiến nhiều người lo sợ.
Còn trên mặt Ngô Đình Khải không hề có biểu cảm nào.
Một con kiến đe doạ một con voi, con voi sẽ quan tâm sao?