Ngô Đình Khải quyết định trở về trông con, đương nhiên muốn thân thiết với Khiết Nhan hơn.
Anh xung phong nhận việc, muốn đưa Khiết Nhan đi học.
Đương nhiên Lý Như Ý không cho phép, ngay cả nhà trẻ ở đâu anh cũng không biết, đưa cái gì mà đưa?
Vì sự nghiệp vú em của mình, vì muốn nhanh chóng quen thuộc với cô nhóc, đương nhiên Ngô Đình Khải sẽ không nhụt chí.
Cuối cùng, Lý Như Ý không chịu nổi sự dây dưa đến cùng của Ngô Đình Khải, đồng ý cho anh đi cùng.
Nhưng mà, quá trình này có hơi lạ, nếu như Huyết Đồ nhìn thấy Long soái lạnh lùng nghiêm khắc nhà mình trở thành vú em lẻo mép, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào.
Sau khi được sự đồng ý của Lý Như Ý, Ngô Đình Khải ôm lấy cô nhóc lao ra khỏi cửa phòng nhanh như chớp, để lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không trung.
Trước cửa sổ ở con phố đối diện, một thành viên của quân đoàn Cuồng Long nhìn thấy Ngô Đình Khải ôm con lao ra, lập tức đứng hình.
“Đội trưởng, đội trưởng, anh mau đến xem này, cái người ôm con, đi dép, trên lưng đeo cặp gấu con kia, thật sự là Long soái của chúng ta sao?”
“Nói bậy bạ gì đấy, sao Long soái có thể… đù mé!” Huyết Đồ trợn mắt sững sờ nhìn Ngô Đình Khải đang cười tươi rói.
Anh ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, dặn dò cấp dưới ở bên cạnh: “Long soái chuẩn bị đi ra ngoài, các cậu ngoan ngoãn ở lại đây, tôi đi theo bảo vệ.”
Trên thực tế, đây chỉ là một cái cớ để anh ấy che giấu sự tò mò của mình.
Bảo vệ?
Long soái tiếng tăm lừng lẫy cần ai bảo vệ chắc?
Trên thế giới này, ngoài một đám người với số lượng cực ít, cũng chỉ có vũ khí hiện đại của một số quốc gia có thể đe dọa được sự an toàn của Long soái.
Có điều, ở đây là đất Hoa Họa, những vũ khí đó vốn không thể nào phát huy tác dụng.
…
Lý Như Ý nhìn một lớn một nhỏ đang đùa giỡn ở phía trước, cảm nhận ánh mặt trời mới mọc ấm áp, ngửi mùi thơm không tên chầm chậm bay đến, một cảm giác hạnh phúc mà trước đây chưa từng trải nghiệm bỗng nhiên ập tới.
Hưởng thụ sáng sớm tươi đẹp này, Lý Như Ý bỗng cảm thấy, cuối cùng sự kiên trì của mình trong nhiều năm nay cũng có giá trị.
Ngô Đình Khải quay đầu lại, nhìn người con gái xinh đẹp đắm mình trong ánh nắng mặt trời, ánh nắng thiêng liêng chiếu xuống người cô một vầng ánh sáng rực rỡ, gương mặt vốn đã xinh đẹp động lòng người lại càng có vẻ thoát tục hơn.
Anh dùng ria mép đâm vào mặt của cô nhóc, cười nói: “Khiết Nhan, chúng ta đợi mẹ cùng đi, được không nào?”
“Vâng ạ!” Khiết Nhan tụt xuống mặt đất, một tay dắt Ngô Đình Khải rồi chạy chậm đến bên cạnh Lý Như Ý, tay còn lại dắt lấy Lý Như Ý.
Cô bé kẹp ở giữa hai người, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn bên trái một cái rồi nhìn bên phải một cái, híp mắt nói: “Mẹ, để chú người xấu làm cha con được không?”
Đầu tiên Ngô Đình Khải ngẩn ra, sau đó là cảm thán trong lòng, quả nhiên là áo bông nhỏ ruột thịt, không phải loại bông kém chất lượng bụng dạ độc ác, nói chuyện là thấy ấm lòng.
Anh tiện tay lấy ra một viên kẹo, cười nói: “Được chứ, Khiết Nhan thật ngoan, nào, gọi một tiếng cha nào.”
“Được cái gì mà được, đừng để con ăn quá nhiều kẹo, răng dễ bị sâu.” Lý Như Ý lườm Ngô Đình Khải một cái, tức giận nói.
Cô nghiêng đầu nhìn Khiết Nhan, dịu dàng hỏi: “Bé con, tại sao lại muốn để chú người xấu làm cha vậy?”
Ngô Đình Khải mong đợi mà nhìn Khiết Nhan, chờ đợi bất cứ đáp án nào của cô bé.
Khiết Nhan nhíu hai đầu lông mày nhàn nhạt lại, vơ vét những từ ngữ ít ỏi trong cái đầu nhỏ: “Bởi vì, bởi vì, cười, chú người xấu biết cười, cười còn đẹp hơn cả cô giáo.”
Lý Như Ý nhìn Ngô Đình Khải một cái, thầm nghĩ: Không ngờ cái tên này có thể giành được sự chấp nhận của bé con nhanh như vậy, đúng là đã coi thường anh rồi.
Nụ cười, là phương thức giao lưu trực tiếp nhất của hai người.
Khiết Nhan cảm nhận được nụ cười ấm áp không giống với người khác của Ngô Đình Khải nên mới có thể chấp nhận anh nhanh như vậy.
Ba người vừa đi vừa nghỉ trên đường, không lâu sau đã tới cổng nhà trẻ.
Lúc này, cổng nhà trẻ hơi hỗn loạn, có không ít người tụ tập ở cổng, hình như xảy ra chuyện gì đó.
Thỉnh thoảng trong đám người còn truyền đến tiếng mắng chửi, khung cảnh vô cùng ồn ào.