Chiếc xe này là xe chuyên dùng cho đội thân vệ của Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải vừa lên xe đã có một thân vệ đã tiến tới gần cửa sổ xe mở miệng nói: “Long soái, kẻ địch đã trốn tới địa phận núi non phía Nam Thục Đô rồi.”
“Bây giờ ngài ra sân bay có thể dùng máy bay trực thăng để chạy qua đó.”
Ngô Đình Khải gật đầu nói: “Cử người bảo vệ trường mầm non này cho tốt!”
Nói xong, anh giẫm chân ga!
“Xoạch!”
Động cơ phát huy công suất đến mức cực hạn.
Xe việt dã nhanh chóng khởi động rồi vọt thẳng tới sân bay quân dụng.
Dọc đường đi, Ngô Đình Khải hoàn toàn phát huy hết tính năng của chiếc xe việt dã này.
Từ từ tăng tốc, linh hoạt tự nhiên, anh nhanh chóng băng qua thành phố sắp tỉnh giấc này.
Bên đường, một đám giang hồ đua xe ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, đờ ra!
Bây giờ bọn họ mới biết được mình bình thường đua xe chỉ là mấy đứa nhóc con mà thôi.
Vị này mới là ông tổ này!
Chỉ là bọn họ hiểu sai một chút rồi.
Bọn họ đua xe là vì kích thích và thấy chơi rất vui.
Còn Ngô Đình Khải đua xe lại là vì muốn đi bắt tội phạm!
…
Tiến vào sân bay quân dụng, dưới hàng loạt ánh mắt nóng bỏng của đám phi công, Ngô Đình Khải bước lên chiếc máy bay trực thăng võ trang đã được chuẩn bị từ trước.
Sân bay này chính là sân bay quân dụng dưới tay nội vệ.
Người biết thân phận của Ngô Đình Khải rất ít!
Bây giờ toàn bộ những người đó đều tụ tập ở đây cả!
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Long soái thế mà lại quá bộ đến nơi này.
Nhìn thấy nhân vật được xem như là linh hồn của quân đoàn Cuồng Long này, tất cả mọi người ở đây đều khó nén được cảm xúc kích động.
Không ngờ rằng Long soái thế mà lại thật sự xuất hiện!
Nhìn thấy sự kích động của phi công, Ngô Đình Khải nói: “Vũ khí đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Lời của anh vừa dứt đã có một vị chiến tướng cao giọng đáp ngay: “Đã trang bị hết mọi thứ rồi ạ!”
Ngô Đình Khải gật đầu nói: “Vậy xuất phát đi!”
“Vâng!” Chiến tướng kia lại cao giọng trả lời.
Sau đó vị chiến tướng kia chủ động đảm nhận nhiệm vụ lái trực thăng.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của các phi công khác, chiến tướng kia cười đắc ý.
Giỡn đấy à, cơ hội lái trực thăng cho Long soái đã ít lại càng ít!
Sao có thể để cái đám nhóc con mấy người cướp đi được chứ!
Các người kích động như thế lỡ may có sai lầm gì xảy ra thì làm sao bây giờ?
Sau đó hai chiếc máy bay trực thăng cất cánh từ sân bay, bay thẳng về phía Nam Thục Đô.
Phía dưới, có võ giả nhìn theo hai chiếc máy bay trực thăng đã cất cánh rồi cảm thán: “Ngày hôm qua nhà họ Trần bị diệt, trừ người già yếu, phụ nữ và trẻ em ra thì những người còn lại bị tống vào ngục giam hết!”
“Xem ra hôm nay lại có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc phía Nam Thục Đô, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khi nhìn thấy máy bay trực thăng trên bầu trời, người đàn ông trẻ tuổi cảm thán: “Thục Đô này hình như không thể nào thái bình nổi thì phải!”
Bên trong xe, một ông già tóc hoa râm ngồi trên ghế phó lái chậm rãi nói: “Thiếu chủ, ngài tập trung tìm cái người Ngô Đình Khải kia so tài là được rồi!
“Ngài đừng bận lòng những chuyện khác.”
Người trẻ tuổi kia nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, đáp lại với giọng điệu lạnh lùng: “Ông nói cái gì mà đáng ghét quá vậy!”
“Tôi còn chưa đấu võ với cái tên Ngô Đình Khải kia đâu, thế mà bọn họ đã đổi mới ba hạng đầu trong danh sách ưu tú rồi.”
“Chẳng lẽ tôi thật sự không hề có chút cơ hội gặp mặt tên Ngô Đình Khải kia sao?”
…
Đi theo những gì viết trên hướng dẫn, máy bay trực thăng bay thẳng đến phía Nam thành phố.
Lúc này, giọng của Huyết Đồ truyền tới từ trong thiết bị liên lạc.
“Long soái, tôi đã nhìn thấy các anh rồi!”
“Kẻ địch đang chạy trốn phía trước, trong đó có hai cao thủ cấp Võ Hoàng!”
Ngô Đình Khải nhìn xuống phía dưới chỉ thấy giữa núi rừng trùng điệp, Huyết Đồ dẫn theo hơn mười thân vệ nhanh chóng luồn lách qua.
Mà ở trong núi phía trước bọn họ, có hơn mười người đang chạy vội vàng.
Thể lực của những người này vô cùng tốt, lúc vượt qua triền núi để vọt lên đều không hề giảm tốc mà vẫn duy trì tốc độ đó để vượt qua.
Xem ra đều là những cao thủ tinh nhuệ cả!
Nhìn ra điều này, Ngô Đình Khải hừ lạnh một tiếng.
Tinh nhuệ ư?
Ông đây chỉ giết tinh nhuệ!
Kẻ địch đang chạy trốn cũng phát hiện ra máy bay trực thăng đang tiếp cận một cách nhanh chóng nên đã đẩy nhanh tốc độ lên không ít.
Chạy ư?
Mi có thể chạy trốn khỏi đạn tên lửa à?
Mặt Ngô Đình Khải không chút thay đổi khiêng một khẩu pháo phản lực dành cho một người dùng lên, nạp đạn vào.
Nhắm, bắn!
Ngô Đình Khải không chút do dự bắn đạn tên lửa ra!
“Ầm!”
Cái đuôi của đạn tên lửa kéo rất dài, rít gào bay về phía kẻ địch đang chạy trốn phía trước.
Những kẻ này không hổ là dân tinh nhuệ. Ngay sau khi Ngô Đình Khải phóng đạn tên lửa ra đã nhanh chóng tách ra bốn phía.
“Ầm!!! Ầm!!!”
Núi đá vỡ vụn, vô số cành cây bị bẻ gãy.
Đạn tên lửa rơi xuống đất cách đó không xa khiến một gã địch bị uy lực cực lớn đánh ngất ngay lập tức.
Loại vũ khí mang tính sát thương lớn như thế này không cần quá chính xác.
Sau khi đạn pháo nổi mạnh sẽ phát khí nổ và sóng âm cực mạnh. Người bình thường không thể nào chịu nổi những thứ này.
Cho dù có là võ giả đã được huấn luyện thì cũng không dám mạnh mẽ chống lại thứ này.
Làn khói dày đặc tản ra sau tiếng nổ mạnh, che khuất một mảnh rừng trong nháy mắt.
Ngô Đình Khải ra lệnh: “Chuyển trực thăng qua bên kia, bay vòng quanh ra oai đi.”
Bay vòng quanh ra oai!
Chính là lấy vị trí của địch làm trung tâm, đầu của máy bay trực thăng nhắm ngay cái tâm đó rồi không ngừng bay vòng quanh.
Đây là một động tác chiến thuật để đe dọa và cảnh cáo, cũng tiện phóng các loại đạn được được mang theo trên máy bay trực thăng ra ngoài.
“Vâng!” Chiến tướng kia đáp.
Chiếc máy bay trực thăng ngay lập tức bay thẳng đến một đỉnh núi khác.
“Ầm!”
Chỉ cần nhìn thấy bóng người, Ngô Đình Khải không nói hai lời đã nã một quả đạn tên lửa ra ngoài.
Dưới sự tấn công dày đặc của đạn pháo như vậy, cho dù có là Võ Hoàng cũng sẽ ăn không tiêu.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm!”
Những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên không ngừng quanh quẩn giữa núi rừng.
Chiếc máy bay trực thăng vẫn luôn xoay quanh trên đầu những người này, đạn pháo càng lúc càng nã ra không ngừng.
Cuối cùng người đang chạy trốn không ngừng giữa rừng núi cũng không nhịn được nữa mà trút mấy trăm viên đạn lên chiếc máy bay trực thăng.
Thấy cảnh tượng này, Ngô Đình Khải lạnh lùng cười rộ lên.
Đây là máy bay trực thăng mới nhất được Hoa Hạ nghiên cứu phát minh ra. Chỉ mấy trăm viên đạn chẳng khác gì gãi ngứa.
Chỉ cần các người dám dừng lại để phản kích thì các người sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bởi vì lúc này Huyết Đồ đang đuổi theo phía sau.
Người được đội Răng Sói triệu tập cũng đã đuổi tới mấy phương hướng khác rồi.
Một khi bọn họ dừng lại phản kích thì sẽ càng ngày càng rơi vào trong vòng vây thôi.
Mắt thấy thời cơ đã dần chín muồi, Ngô Đình Khải ra lệnh: “Bay tới đỉnh núi phía trước bọn chúng đi. Tôi sẽ tới gặp bọn chúng!”
Nhìn về phía kẻ địch bên dưới, Ngô Đình Khải thầm tưởng tượng dùng một bàn tay vỗ chết bọn chúng.
Dám động đến Hoa Hạ!
Dám làm chiến binh của ông đây bị thương!
Muốn chết à!
“Vâng!”
Chiến tướng kia đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng bay về phía đỉnh núi phía trước rồi dừng lại ở tầng trời thấp.
Một tay Ngô Đình Khải xách Sói Trắng, một tay lại xách một khẩu pháo phản lực cá nhân rồi nhảy thẳng từ trên máy bay trực thăng xuống.
…
Trong số những kẻ đang chạy trốn có không ít người nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh núi phía trước.
Trong nháy mắt, bọn họ bị dọa cho sững sờ!
Đây mẹ nó là tình huống gì vậy?
Cầm đồ trong tay còn nhảy thẳng từ trên trực thăng xuống. Độ cao kia ít nhiều gì cũng hơn mười mét đấy!
Tên võ giả Hoa Hạ này muốn chết à?