Lúc này, không khí trong sảnh trầm xuống theo sự xuất hiện của hai nhà quan.
Nhà họ Kỷ vừa đến đã đối đầu với nhà họ Trương.
Nhân vật ngồi đây đều có máu mặt ở thành phố Thục nhưng so với hai nhà quan này, bọn họ không so bì được.
Vì thế nhiều người thấy bầu không khí không đúng, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Chỉ hy vọng hai nhà Trương – Kỷ thần tiên đánh nhau không đánh trúng người phàm.
Nhà họ Trương ngồi bên sảnh trái của ông cả, nhà họ Kỷ đương nhiên ngồi sảnh phải của ông hai.
So thế lực hai bên, sảnh phải mạnh hơn sảnh trái.
Chỉ vỏn vẹn nhà họ Kỷ – một nhà giàu nhất thành phố Thục là có thể treo đánh một nhóm ông lớn giới kinh doanh bên sảnh trái.
Lý Đại Phong thấy nhà họ Kỷ đứng về phía mình, lập tức đứng dậy nhường ghế, đón ông cụ Kỷ ngồi vào vị trí trung tâm.
Còn Kỷ Thừa Phát ngồi xuống bên cạnh Ngô Đình Khải như một cái đuôi theo đại ca.
Lý Đại Phong thấy cảnh này, lòng hiểu ra, bình thường không có qua lại với nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ đến giúp mình đều nhờ mối quan hệ của Kỷ Thừa Phát và Ngô Đình Khải.
Suy nghĩ của Lý Đại Phong có sai sót nhưng sai sót không nhiều.
Nhà họ Kỷ là ông cụ Lý mời đến để cân bằng với nhà họ Trương.
Nhà họ Kỷ vốn có thể duy trì trung lập, chỉ cần ra mặt khi nhà họ Trương làm khó là được.
Tuy nhiên, mối quan hệ của Ngô Đình Khải và Kỷ Thừa Phát – người thừa kế quan trọng của nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ đương nhiên đứng bên Ngô Đình Khải.
Thấy khách khứa đã đến đủ, ông cụ Lý vẫy tay, nói: “Nếu các vị quan khách đã đến đủ, vậy thì thông báo nhà bếp, chuẩn bị lên món.”
Sau đó từng món ăn quý và lạ được bưng lên, từng đĩa thức ăn có kiểu dáng đẹp đẽ xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn cả bàn thức ăn đều là món ăn ngon, có người còn âm thầm nuốt nước bọt.
Ai cũng nói nhà họ Lý dần suy tàn, nhìn những món ăn thịnh soạn này, làm gì có chỗ nào giống suy tàn!
Lúc này Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan về.
Ông cụ Lý muốn uống vài ly với các ông cụ, con bé ở trong lòng ông cụ cũng không tiện.
Trong buổi tiệc.
Hành động của Ngô Đình Khải khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên không ngậm được mồm.
Thấy anh cẩn thận múc một muỗng canh lên, nghiêm túc thổi nguội rồi từ từ đút vào miệng Khiết Nhan.
Khi đút canh, động tác của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng.
Mỗi khi con bé uống một muỗng canh, anh lập tức dùng khăn lau miệng cho con bé, sợ dính dầu thừa.
Thấy những hành động của Ngô Đình Khải, khách khứa nhìn đến ngây ngốc.
Ngô Đình Khải này, có thật là Ngô Đình Khải ban nãy lạnh nhạt cực kỳ, coi thường cả nhà họ Trương không?
Khác biệt này quá lớn rồi!
Lý Như Ý cạn lời nhìn Ngô Đình Khải, đút con ăn thôi, có cần khoa trương vậy không?
Giang Uyển Quân nhìn Ngô Đình Khải như hai người khác nhau, thầm nói: Không lẽ tên nhóc này là trông con toàn thời gian thật?
Kỷ Thừa Phát ngồi cạnh Ngô Đình Khải, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh dịu dàng hết mực này.
Anh ta thầm nghĩ: Đại ca trước mắt này, thật sự là Long soái lạnh lùng tàn khốc giết địch vô số trên chiến trường sao?
Đây, hoàn toàn không phải cùng một người!
…
Trong lúc mọi người nâng ly, ngoài cửa vang lên tiếng cười kỳ lạ:
“Ha ha, cũng may, chưa đến trễ, cuối cùng vẫn kịp giờ cơm!”
“Ông già Lý, tôi phải phê bình ông vài câu!”
“Nhà họ Trần tôi còn chưa đến, các người đã mở tiệc rồi!”
Nghe thấy câu này, Ngô Đình Khải híp mắt, cuối cùng cũng đến rồi!