Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần - Thanh Niên Xú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ngô Đình Khải và Huyết Đồ đang nói chuyện, một tên côn đồ đang đứng ở góc đường phía xa quan sát hai người bọn họ.

Tên côn đồ nhìn lối vào con hẻm với ánh mắt sợ hãi.

Người đàn ông kia và Khoái Thủ Lý Tường Hành cùng nhau đi vào đó, nhưng chỉ có một mình người đàn ông kia đi ra.

Chẳng lẽ Khoái Thủ Lý Tường Hành, một trong Tứ Đại Kim Cương đã bị người khác giải quyết chỉ trong mười mấy phút sao?

Nghĩ đến đây, tên côn đồ nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, đó chính là một đại cao thủ cấp bậc tông sư võ đạo!

Tên côn đồ không dám nhìn nhiều, lập tức xoay người bỏ chạy, anh ta muốn đích thân báo cáo tình hình.

Nhưng anh ta không phát hiện ra, cách anh ta không xa có một thanh niên mặc quần áo rất bình thường đang nhấn vào tai nghe bên tai rồi nói: “Mục tiêu đã hành động rồi, chuẩn bị đuổi theo!”

Ngay sau khi tên côn đồ rời đi, ở mấy nơi khác trên đường phố cũng có một số người hoảng sợ bỏ đi.

Mà phía sau những người này cũng không ngoại lệ, đều có người theo dõi bọn họ.

Huyết Đồ xoay mặt nhìn những người rời đi, khẽ nói với Ngô Đình Khải: “Cơ bản đã xác định được vị trí hang ổ của Hoa Hồng Đen, đây là lần xác nhận cuối cùng!”

Ngô Đình Khải gật đầu rồi nói: “Tối nay anh phải đến nhà họ Lý, cho nên không thể tham gia náo nhiệt cùng mọi người được!”

Huyết Đồ nhếch miệng cười một tiếng rồi nói: “Thu dọn loại rác rưởi này cần gì đến anh, anh cho bọn họ thể diện quá rồi đấy!”

Ngô Đình Khải ngạc nhiên nhìn anh ta, cái tên này học được cách nịnh nọt từ khi nào vậy?

Trong tầng hầm u ám, Hoa Hồng Đen im lặng nhìn mấy tên đàn em đang căng thẳng và sợ hãi trước mặt mình.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của bà ta vang lên: “Nói cách khác, Khoái Thủ Lý Tường Hành đã bị người đàn ông cường tráng đó giết chết sao?”

Không một ai lên tiếng, chỉ có không khí tĩnh lặng đến đáng sợ trả lời bà ta.

Bà ta tức giận đến mức đá gãy cái ghế bên cạnh, tức giận nói: “Không có ai dám đi vào con hẻm đó xác nhận một chút à?”

Yên lặng, vẫn là sự yên lặng như chết!

Hoa Hồng Đen vuốt mi tâm rồi nói: “Không ai có thể ngăn cản tiến độ của Hoa Hồng Đen, bất kỳ ai cũng không được!”

“Đã điều tra ra lộ trình hành động của cái tên Ngô Đình Khải kia chưa, tối nay cậu ta sẽ đi đâu!”

Đến lúc này mới có người thận trọng nói: “Chiều nay, trong giới cậu ấm cô chiêu truyền ra một tin tức nói rằng tối nay cô cả của nhà họ Lý ở thành phố Thục sẽ trở về nhà họ Lý, người đi cùng cô ta cũng chính là mục tiêu của chúng ta.”

“Tin tức này là do ai truyền ra, có đáng tin không?”

“Tin tức này là do bạn trai của Lý Thiên Ân, cô hai của nhà họ Lý truyền ra, hôm nay bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn ở cửa hàng, cho nên không thể sai được!”

Hoa Hồng đen im lặng một lúc, sau đó lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị quà, tối nay đến nhà họ Lý thăm hỏi ông cụ Lý, nhân tiện giải quyết mục tiêu.”

Bà ta vừa nói ra câu này, một đám thuộc hạ đã hoảng sợ kêu lên: “Chị đại, chị muốn đích thân đi sao?”

“Không được đâu, nếu như chị đi thì ai sẽ trấn giữ căn cứ?”

“Quá nguy hiểm, dù sao thì chúng ta vẫn chưa biết cái tên Ngô Đình Khải kia có tu vi như thế nào!”

“Câm miệng!” Nghe thấy âm thanh ồn ào náo loạn, bà ta tức giận nói: “Nếu tôi không đích thân đi, chẳng lẽ lại phải dựa vào các người sao?”

“Tôi nói lại một lần nữa, không ai có thể ngăn được bước chân của Hoa Hồng Đen!”

Tối nay nhất định sẽ là một đêm gió tanh mưa máu.

Đến cổng trường mẫu giáo, Ngô Đình Khải vươn cổ, dùng hết sức lực nhìn vào trong cổng.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý cười khúc khích, vốn dĩ tâm trạng của cô còn đang buồn rầu nhưng cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho vơi đi rất nhiều.

Cô trách móc: “Lập tức ra ngay thôi, vội cái gì?”

Ngô Đình Khải sờ sau đầu, cười một cách ngượng ngùng.

Cho dù anh đã lãnh đạo hàng ngàn binh lính, tính cách sớm đã vững chắc như bàn thạch.

Nhưng mà việc đón con đi học về, hay là cô dâu lên xe hoa- Đều là lần đầu tiên!

Dù anh có kiềm chế như thế nào thì cũng không thể kìm được sự hồi hộp trong lòng.

Ngay cả bản thân anh cũng có chút ngạc nhiên, ngay cả khi quân địch áp sát thì anh vẫn có thể bình tĩnh, vậy mà lúc này đón con tan học lại giống như gặp phải nguy hiểm lớn.

Đồng thời trong lòng anh cũng có một chút chờ mong không biết xuất hiện từ đâu.

Anh vừa rướn cổ nhìn vào trong, vừa trả lời: “Anh không có vội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK