Vương Bách Từ lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, đương nhiên có thể nhìn ra một già một trẻ này không đơn giản.
Nhưng vậy thì đã sao?
Có trâu bò thế nào?
Cũng không thể nào trâu bò bằng Long soái của Hoa Hạ?
Vương Bách Từ cười nịnh nọt với Ngô Đình Khải, coi như chào hỏi.
Sau đó, gã ta dẫn theo mấy tên đàn em, đến trước mặt hai người một già một trẻ kia, quát lớn: “Các người mau xin lỗi anh Ngô, sau đó cút khỏi đây, đừng quấy rầy an ninh nơi này.”
“Nếu không đừng trách ông đây không khách khí.”
Gã ta cố gắng tỏ ra lịch sự để tạo ấn tượng tốt với Ngô Đình Khải.
Hơn nữa, gã ta thực sự đang trong quá trình thay đổi bản thân, những hành động mua bán không vốn năm xưa, bây giờ không dám làm nữa.
Có Long soái Hoa Hạ cai quản ở Thục Đô, cho dù có cho gã ta mười lá gan, gã ta cũng không dám làm những chuyện trước đây.
Nhìn thấy Vương Bách Từ ra mặt, người thanh niên kia nhíu mày, không nói gì.
Người thanh niên đứng bên cạnh ông lão tóc hoa râm hừ lạnh: “Anh là ai?”
Ông già cũng hơi tức giận, ở thủ đô, người nào gặp họ mà dám không khách khí?
Không ngờ ở Thục Đô, lại có người dám ở trước mặt họ phách lối.
Vương Bách Từ cười to, nói: “Một người chính nghĩa không thích các người đứng ra nói lời công đạo!”
“Anh Ngô là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, là niềm kiêu hãnh của Thục Đô chúng tôi.”
“Một người như vậy, sao có thể để các người bôi nhọ!”
Nghe Vương Bách Từ nói vậy, các phụ huynh đều liếc mắt nhìn lại.
Người này đúng là không biết xấu hổ, làm đại ca xã hội đen mà còn mặt mũi nói mình là người chính nghĩa!
Ông già kia nghe vậy cũng không giữ được thái độ bình tĩnh nữa, lập tức đen mặt.
Ông ta trầm mặt, lạnh lùng nói: “Cút đi!”
“Mục tiêu của chúng tôi không phải anh, đừng làm tôi tức giận.”
Vương Bách Từ cũng không phải người hiền lành gì, nào dễ chọc như vậy?
Gã ta lạnh lùng nói: “Nghe giọng các người không phải người Thục Đô!”
“Ở đất Thục Đô, không cho phép các người ngang ngược như vậy!”
“Lập tức xin lỗi sau đó cút khỏi Thục Đô!”
“Nếu không, Vương Bách Từ tôi cũng không phải người ăn chay!”
Lời nói của Vương Bách Từ ẩn chứa ý uy hiếp rõ ràng.
Đấy là còn đang ở trước mặt Ngô Đình Khải nên lời nói của gã ta vẫn khá lịch sự.
Nếu là trước kia, người nào dám nói chuyện với gã ta như vậy, gã ta đã rút súng dí vào trán rồi!
Ông già nghe gã ta tự giới thiệu thì hỏi: “Anh là Vương Bách Từ của Thành Nam?”
Trước khi tới đây, ở thủ đô ông ta đã xem qua một số tài liệu, từng thấy qua cái tên Vương Bách Từ.
Vương Bách Từ tưởng ông già này sợ, lớn tiếng nói: “Chính là ông đây!”
“Bây giờ, các người lập tức xin lỗi anh Ngô, tôi sẽ để các người rời đi.”
Dù gì cũng là đại ca xã hội đen, gã ta hoàn toàn có đủ tự tin để nói ra lời này.
Nào ngờ, câu nói tiếp theo của ông già lập tức khiến gã ta tức giận.
Ông ta lạnh lùng nói: “Đúng là nước cạn nhiều ba ba!”
“Chỉ là một tên Vương Bách Từ mà cũng dám càn rỡ trước mặt chúng tôi, không biết trời cao đất rộng.”
Nói xong, ông già không nói nhảm với gã ta nữa, lập tức ra quyền.
“Chết tiệt!”
Cùng với tiếng kêu của Vương Bách Từ, gã ta trực tiếp bị ông già đánh một quyền ngã xuống, lăn mấy vòng trên đất.
Mấy tên đàn em thấy vậy, lập tức chạy đến đỡ Vương Bách Từ dậy.
“Anh Từ, anh có sao không?”
“Lão già này nói đánh là đánh, quá càn rỡ, anh Từ, em phải khô máu với lão!”
Bọn đàn em vây quanh Vương Bách Từ, rối rít đòi lên đánh.
Bởi vì gần đây Vương Bách Từ ra lệnh, không có sự cho phép của gã ta, không ai được phép tùy tiện đánh người.
Vương Bách Từ quay đầu nhìn Ngô Đình Khải, thấy sắc mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ.
Gã ta cắn chặt răng, cả giận nói: “Đi đi, đánh chết lão!”
“Thằng chó này, tưởng ông đây ăn chay chắc!”
Nói xong, đám đàn em lần lượt rút gậy ra, hét lên lao về phía ông già.
Vương Bách Từ cắn răng lao tới, chuẩn bị nhân cơ hội cho ông già mấy cước.
Không ngờ, mấy người họ vừa mới vọt tới trước mặt ông già, còn chưa kịp nhìn ông ta ra tay thế nào, tất cả đã bay ngược ra ngoài.
Ông già kia ra tay cực kỳ nhanh, cho Vương Bách Từ và đám đàn em mỗi người một cái bạt tai, còn bổ sung cho mỗi người một cái đá.
Cái tát này trực tiếp khiến đám người của Vương Bách Từ choáng váng!
Họ nằm la liệt trên mặt đất, phải mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Ông già nhìn đám người nằm giãy dụa trên đất, hừ lạnh nói: “Một lũ vô dụng!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía người thanh niên, hơi khom người, chìa tay làm động tác mời, nói: “Cậu chủ, mời!”
Nhìn thấy cảnh này, các phụ huynh đều sốc nhẹ.
Hai người này mạnh quá!
Ông già kia tuy tuổi tác đã cao nhưng thân thủ rất linh hoạt, công phu lại mạnh đến mức kinh người.
Vương Bách Từ và đám đàn em đều là hạng giỏi đánh đấm.
Nhiều người như vậy mà đến một vạt áo của ông ta cũng không đụng vào được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, ông ta giỏi như vậy mà lại rất cung kính với cậu thanh niên kia.
Đúng là không hợp lẽ thường!
Ông ta gọi cậu thanh niên là gì ấy nhỉ?
Cậu chủ?
Con mẹ nó, ở xã hội hiện đại rồi còn lưu hành cách gọi cổ đại này sao?
Trừ khi người này xuất thân từ một đại gia tộc có truyền thống lâu đời.
Nghĩ tới đây, các phụ huynh lo lắng nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Loại gia tộc kiểu này thường có thế lực lớn, gia đình bình thường không dám chọc vào.
Hai người này rõ ràng là nhắm vào anh Ngô.
Nghĩ tới đây, có phụ huynh lớn tiếng nói: “Các người là ai?”
“Đừng có mà đến Thục Đô chúng tôi gây sự!”
“Chúng tôi không phải người dễ chọc đâu nhé!”
Ngay khi những lời này được nói ra, nhiều người lập tức ủng hộ:
“Đúng, nếu các người dám gây sự, đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Bạn tôi mở võ quán, ông có tin tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, lập tức có một trăm người tới không!”
…
Nhưng những lời này hoàn toàn không thể dọa được ông già và người thanh niên kia.
Ông già lạnh lùng nói: “Tránh hết ra đi, đừng tự chuốc khổ!”
Nói xong, ông già dùng sức đẩy một cái, lập tức kéo đám người đứng trước mặt sang hai bên.
Hình như ông ta dùng lực hơi quá tay, đẩy mấy người bọn họ ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Đình Khải nhíu mày.
Anh nhìn về Huyết Đồ, hơi nghiêng đầu, Huyết Đồ hiểu ý.
Huyết Đồ nắm khớp ngón tay, sải bước đi về phía ông già và người thanh niên kia.
Anh ấy lạnh lùng nói: “Ông già kia, bắt nạt người không biết võ công không tốt lắm đâu!”
Trong giọng nói của anh ấy có thể nghe ra sự tức giận.
Ở nước Hoa Hạ, không thể để người của danh gia vọng tộc tùy ý phách lối.
Lúc nãy nghe ông ta gọi người thanh niên kia là cậu chủ, Huyết Đồ đã sớm có kết luận.
Hai người này chắc hẳn xuất thân từ danh gia vọng tộc nào đó.
Nghe Huyết Đồ nói vậy, ông già cười lạnh nói: “Đối với một số người không biết thức thời, thì chẳng cần khách khí làm gì.”
“Sao nào, nhìn dáng vẻ của cậu, muốn so chiêu với tôi hả?”
Ông già cũng nhìn ra người đàn ông cao lớn này có công phu rất khá.
“So chiêu?” Huyết Đồ hỏi ngược lại.
Sau đó, anh ấy lắc đầu, nói: “Không phải so chiêu!”
“Mà là tôi muốn dạy dỗ ông!”