Người mới tới có thân hình cao lớn, khí thế bao phủ quanh thân mạnh mẽ hơn người.
Trong nháy mắt Chu An Ngôn hiểu rõ, cậu ta không thể đối địch với một người như này.
Lão giả họ Mạc đứng cạnh thấy thế thì vội vã đến cạnh Chu An Ngôn, vẻ mặt căng thẳng nhìn người đàn ông dị quốc kia.
Lão giả họ Mạc thầm thấy ngạc nhiên, ông ta từng gặp người có thế cường đại.
Nhưng người đứng trước mặt này, rõ ràng không phải người Hoa Hạ.
Chẳng lẽ nào, đây là tướng quân nước khác?
Đúng lúc này, một người quân nhân mặc quân phục với dáng mặt vuông bước tới đứng giữa hai người họ.
Người này chính là tổ trưởng của tổ Ẩn Sát – Vạn Trượng Bình.
Vạn Trượng Bình sắc mặt sa sầm bước tới đứng giữa Chu An Ngôn và Tụng Bạc.
Tâm trạng của anh ta hiện rất không tốt, cái đám sứ đoàn chó má này thực biết gây chuyện!
Sớm đã thấy có gì đó không đúng rồi, ngừa trước đón sau thật cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Vạn Trượng Bình nhìn khuôn mặt âm trầm của Tụng Bạc, trầm giọng hỏi: “Tướng quân Tụng Bạc, chuyện gì đây?”
Nghe Vạn Trượng Bình hỏi thế, Tụng Bạc càng tức.
Người của mình bị đánh, võ giả của mình bị mắng, anh thấy cả nhưng lại hỏi tôi xảy ra chuyện gì à?
Hừ!
Tụng Bạch hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Chuyện này, anh hỏi hai người Hoa Hạ đứng đối diện đó đi.”
“Được xưng là Hoa Hạ cổ quốc văn minh, thế mà đối đãi với khách khứa người ta thế à?”
Ánh mắt Tụng Bạc chợt lóe, trong lòng thầm mưu tính.
Bị thua thiệt là người bên mình, tôi thực muốn chống mắt lên mà coi, quân đoàn Cuồng Long của mấy người sẽ giải quyết việc này thế nào!
Khách đến thăm?
Vạn Trượng Bình nghe anh ta nói thế thì thầm khinh thường nói: Con mẹ nó, mày là khách của ai?
Một sứ đoàn tới trình thư đầu hàng mà thôi, thật mẹ nó biết cách dát vàng lên mặt mình đó.
Mày thực sự cho rằng cái danh chiến tướng đệ nhất Tu La quốc của mày có tác dụng với ông đây?
Dù trong lòng Vạn Trượng Bình như thế nhưng lại bày ra vẻ mặt rất trịnh trọng.
Anh ta quay người về phía Chu An Ngôn và lão giả họ Mạc.
Vừa quay người lại, anh ta sợ đến ngây người!
Vạn Trượng Bình vừa mới quay người lại, anh ta đã thấy Huyết Đồ với vóc dáng khôi ngô, rất thu hút mắt nhìn của người khác đứng lẫn trong đám người.
Thấy anh ấy, lòng anh ta có chút chấn động.
Thế giới này thực là nhỏ quá mà!
Sao Huyết Đồ lại ở đây?
Ánh mắt anh ta đảo một vòng thì lại thấy Ngô Đình Khải đang mỉm cười đứng cạnh.
Trong nháy mắt, anh ta sợ đến ngây người!
Con bà nó!
Mẹ khiếp!
Chuyện quái gì thế này?
Long… Long… Long soái?
Sao Long soái cũng ở đây?
Đầu anh ta như chết máy, không nghĩ được gì nữa.
Lúc này, anh ta thấy Huyết Đồ khẽ lắc đầu với mình.
Thấy động tác ám thị của anh ấy, Vạn Trượng Bình lập tức hiểu.
Hành tung của Long soái cần được bảo mật!
Lòng Vạn Trượng Bình không khỏi chấn động, không ngờ ở Thục Đô lại gặp được Long soái!
Cũng may, anh ta đang đứng quay lưng về phía Tụng Bạc, không để vị chiến tướng đệ nhất Tu La này nhìn ra điều gì bất thường.
Hít một hơi thật sâu, Vạn Trượng Bình ổn định lại tinh thần.
Lúc này, anh ta mới quan sát kỹ Chu An Ngôn và lão giả họ Mạc.
Khụ!
Anh ta hắng giọng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chu An Ngôn thấy Vạn Trượng Bình mặc một thân quân phục, chắc hẳn là người trong quân đội Hoa Hạ.
Thấy anh ta, Chu An Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ ơi, trên địa bàn Hoa Hạ, cũng không tới lượt một đám người dị quốc huênh hoang.
Chu An Ngôn kể hết đầu đuôi câu chuyện cho anh ta nghe.
Đương nhiên, cậu ta đã lược đi khung cảnh hành hung người dị quốc kia một cách dã man rồi, chỉ nói là đôi bên tiến hành một trận đọ sức ngang tài ngang sức mà thôi.
Nghe xong lời Chu An Ngôn nói, Vạn Trượng Bình nhìn tên võ giả dị quốc với thảm trạng không nỡ nhìn kia, thật cạn lời.
Trợn mắt nói láo đó à?
. Truyện Xuyên Nhanh
Cậu nhìn thử tình trạng của người ta đi.
Rồi nhìn lại bộ dạng của mình đấy.
Cái này mà gọi là đấu ngang sức à?
Chỉ có điều, anh ta thích cách nói này!
Vạn Trượng Bình tặng Chu An Ngôn một ánh mắt tán dương.
Được lắm, thằng nhóc này rất lanh trí.
Vạn Trượng Bình vốn đã cảm thấy phản cảm với hành vi đưa theo nhiều võ giả nhập cảnh của sứ đoàn Tu La quốc, giờ thấy đám người đó bị thiệt, đương nhiên anh ta sẽ âm thầm chống đỡ.
Một nước bại trận thì nên có dáng vẻ của kẻ thua cuộc.
Đưa võ giả nhập cảnh, ý là muốn làm gì?
Còn muốn thử sức quân tiên phong của quân đoàn Cuồng Long?
Vạn Trượng Bình nhìn Chu An Ngôn, lớn tiếng nói: “Tôi biết rồi, cậu báo chuyện này lên cục an ninh, xử lý thế nào sẽ do bên đó định đoạt.”
Chu An Ngôn cũng rất thức thời, lập tức “hoảng sợ” nói: “Dạ dạ dạ, chuyện này cũng có phần lỗi là do tôi.”
“Nếu có phạt, tôi nhất định sẽ chịu phạt!”
Thế nhưng, ý cười trong mắt anh ta, dường như là ai cũng nhìn ra.
Sau khi “răn dạy” Chu An Ngôn, Vạn Trượng Bình chậm rãi xoay người.
Anh ta vẫy vẫy tay, nhìn về phía Tụng Bạc, lớn tiếng nói: “Tướng quân Tụng Bạc, ông cũng nghe rồi đấy.”
“Mọi chuyện là thế đó, không lớn không nhỏ.”
“Tính ra thì, cũng do thủ hạ võ giả bên người gây sự trước.”
“Nếu đôi bên đều không hề hấn gì, vậy thì thôi bỏ qua đi!”
“Tướng quân Tụng Bạc đến Hoa Hạ chúng tôi, còn có chuyện quan trọng khác, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà làm trễ nãi công vụ.”
Ý của Vạn Trượng Bình rất rõ ràng, đôi bên lùi một bước, dừng ở đây thôi!
Lúc này, Tụng Bạc cũng nghe tên võ giả bị đánh kia nhỏ giọng báo cáo lại.
Tụng Bạc tự biết đuối lý, cũng không muốn bị cuốn vào vụ này.
Bởi vì, anh ta có âm mưu còn to lớn hơn.
Tụng Bạc hừ lạnh nói: “Chuyện này coi như đã rõ, đôi bên đều có lỗi.”
“Đôi bên đánh nhau coi như có thể kết thúc rồi.”
“Chỉ có điều, ban nãy tôi nghe vị võ giả Hoa Hạ này nói, võ giả Hoa Hạ chúng tôi chỉ yếu như sên.”
“Tôi thực muốn biết, Hoa Hạ võ giả mạnh đến nhường nào?”
Nghe thế, Vạn Trượng Bình lập tức trầm mặt.
Vẫn chưa chịu thôi à?
Anh ta thấp giọng như gằn từng chữ: “Tướng quân Tụng Bạc, ông muốn hai nước xảy ra tranh chấp sao?”
Lúc này, tay anh ta dần di chuyển về phía bên hông.
Nếu câu trả lời của đối phương không khiến anh ta hài lòng, anh ta sẽ trực tiếp ra tay.
Uy nghiêm của Hoa Hạ, không thể để bất cứ ai, dùng bất cứ hình thức gì khiêu khích!
Nếu như Tu La quốc không phục, quân đoàn Cuồng Long có thể lại lần nữa đạp lên lãnh thổ nước Tu La!
Tụng Bạc nhìn thấy động tác của Vạn Trượng Bình, hai mắt hơi híp lại.
Đây cũng không phải điều mà anh ta mong muốn.
Thế nhưng, anh ta đường đường là đệ nhất chiến tướng của Tu La quốc, đời nào lại chịu thua dễ dàng như thế!
Chịu cúi đầu trước một chiến tướng có tu vi thấp hơn mình, điều này còn khiến anh ta khó chịu hơn cái chết.
Đồng thời, sâu trong nội tâm, Tụng Bạc có chút căm tức!
Một chiến tướng Hoa Hạ có tu vi thấp hơn mình, thế mà dám uy hiếp anh ta!
Hơn nữa, đám người trong quân đoàn Cuồng Long đều táo bạo như thế sao?
Một lời không hợp liền rút đao quyết đấu à?
Lúc này, một giọng nữ vang lên, giải cứu Tụng Bạc khỏi thế khó.
“Ông đây hiểu lầm rồi, tướng quân Tụng Bạc không có ý đó đâu!”
Lúc này, một cô gái xinh đẹp diện bộ đồ bó sát người đi tới.
Cô gái này, chính là công chúa Xá Lệ của Tu La quốc sau khi đã đổi sang phục sức dân tộc.
Xá Lệ tới cạnh Tụng Bạc, giải thích: “Võ thuật của Hoa Hạ, nổi tiếng gần xa.”
“Tụng Bạc tướng quân chính là đệ nhất chiến tướng của Tu La quốc chúng tôi, bản thân ông là người luyện võ, đồng thời cũng là người đam mê võ thuật.”
“Thế nên, Tụng Bạc tướng quân muốn được chứng kiến võ thuật của Hoa Hạ!”
“Các võ giả Tu La quốc theo sứ đoàn tới đây cũng mang tâm tình này mà tới!”
“Võ thuật mà, chỉ có đánh mới có tiến bộ.”
Nghe thế, Vạn Trượng Bình dần hiểu ra mục đích của đám võ giả này.
Tức là họ tính dùng cách đạp đổ mấy võ quán để vả mặt võ giả Hoa Hạ!