Ngô Đình Khải chặn sự vô lý của Vương Bách Từ lại, nhìn sang Đỗ Trung Đông.
Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Ngồi xuống!”
“Tiệc kết thúc, tặng cậu một chiêu.”
Đỗ Trung Đông nhìn Ngô Đình Khải không dám tin, tặng tôi một chiêu?
Anh có biết mình đang nói gì không?
Ha!
Cậu ta bị Ngô Đình Khải chọc cười.
Đánh bại một nhân vật nhỏ hạng sáu danh sách tân binh là nguồn gốc kiêu ngạo của anh sao?
Đỗ Trung Đông lạnh lùng, nắm chặt tay lại.
Cậu ta không muốn đợi nữa.
Bây giờ!
Lập tức!
Ngay luôn!
Cậu ta muốn Ngô Đình Khải nằm xuống xin tha!
Lúc này, Trương Cảnh Hàn bên cạnh ý thức được tình hình không ổn, vội nhỏ giọng nói: “Cậu Đỗ, bây giờ không thích hợp xung đột.”
“Cậu nhịn một chút, đợi xíu nữa chúng tôi sẽ tạo cơ hội cho cậu.”
Cậu ta rất lo lắng, nếu xung đột bây giờ sẽ làm loạn kế hoạch của nhà mình.
Đỗ Trung Đông giận dữ liếc Trương Cảnh Hàn, hai nắm đấm nắm chặt rồi thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt.
Cân nhắc kỹ rồi cậu ta nghiến răng, tím tái mặt mày ngồi xuống.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ngô Đình Khải, khắc ghi hình dạng của Ngô Đình Khải trong lòng, cho dù phải trả giá đắt bao nhiêu cũng phải xử lý anh.
Ông cụ Lý nhìn trái nhìn phải, mặt nở nụ cười kỳ lạ.
Ông ấy nhìn Đỗ Trung Đông bằng con mắt thích thú, rất tốt rất tốt.
Hậu sinh khả úy!
Dám vượt qua mấy cảnh giới lớn đến khiêu chiến Long soái, đáng để khâm phục.
Thấy không khí trong sảnh hơi kỳ lạ, ông cụ cao giọng nói: “Thanh niên có ngông cuồng của thanh niên, tâm như mặt trời chiếu sáng khắp nơi.”
“Rất tốt, thanh niên nên có trái tim vô địch.”
Lời lẽ câu này ba phải, mọi người không biết ông ấy khen Đỗ Trung Đông hay Ngô Đình Khải.
Vì thế, người hai sảnh phụ hoạ theo.
Bọn họ cảm thán trong lòng, không hổ là người từng trải.
Vừa lên tiếng, không giúp cả hai bên mà như giúp rồi.
Khâm phục khâm phục!
Ngô Đình Khải nhàn nhạt cười, ông cụ có bản lĩnh cao siêu.
Có ông cụ hoà hoãn, không khí trong sảnh náo nhiệt hơn.
Ngô Đình Khải và Lý Như Ý nói chuyện phiếm, đôi lúc lại quan tâm Khiết Nhan một chút.
Con bé đang vui vẻ ngồi trong lòng ông cụ, thích thú với râu của ông ấy, luôn muốn nhổ vài cọng.
Ông cụ vừa cười vừa nói chuyện với người già khác, vừa chọc Khiết Nhan, vui mừng mãn nguyện.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng thông báo.
“Chủ tịch Lữ tập đoàn Long Hưng đến mừng thọ!”
“Chủ tịch Cự tập đoàn Gia Phi đến mừng thọ!”
“Chủ tịch Trịnh tập đoàn Tiếu Quả đến mừng thọ!”
…
Ồ!
Nhìn thấy cảnh này, nhiều người âm thầm ngạc nhiên.
Mối quan hệ của nhà họ Lý thật rộng rãi, mấy tập đoàn này đều là tập đoàn lớn của thành phố Thục.
Thân phận những người này không thấp, đều là ông lớn dẫn đầu của các khu vực.
Một câu nói của họ, có thể ảnh hưởng đến phát triển ngành nghề của khu vực.
Nghe đến tên mấy tập đoàn này, người ủng hộ ông cả đều vui mừng.
Mấy tập đoàn này đều thân thiết với Trương Cảnh Hàn.
Không hề nghi ngờ gì, những chủ tịch này đều là người ủng hộ ông cả.
Tiếng bàn tán trong sảnh dần dần kịch liệt hơn.
Bọn họ ngoài mặt khen nhà họ Lý quan hệ rộng rãi, có sức ảnh hưởng lớn đến thành phố Thục.
Thực tế, bọn họ đều đang khen Lý Cơ Uy, nói ông ta quen biết rộng, nhân cách thu hút.
Quả nhiên, sau khi những chủ tịch kiểu cách này đến, gia nhập vào sảnh trái.
Nhìn những chủ tịch khí thế mạnh mẽ đối diện, người ủng hộ ông hai hơi lo lắng.
Có những ông lớn trong giới kinh doanh ủng hộ, ưu thế của Lý Cơ Uy rất lớn!
Ông cụ chọn chủ nhà mới, chắc chắn sẽ suy nghĩ đến sức ảnh hưởng của chủ nhà mới trong giới kinh doanh.
Vào lúc này, bên ngoài lại có tiếng thông báo.
“Chủ tịch Tiền tập đoàn Thiên Tư dẫn đầu đến mừng thọ!”
“Chủ tịch Hồ tập đoàn Hổ Phi dẫn đầu đến mừng thọ!”
“Chủ tịch Tạ tập đoàn Thiên Ngưu dẫn đầu đến mừng thọ!”
“Chủ tịch Lý tập đoàn Hồng Tinh dẫn đầu đến mừng thọ!”
…
Nghe tiếng thông báo này, mọi người đều hưng phấn.
Dẫn đầu?
Ý gì?