Người phụ nữ béo ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn Kha Vũ Dương.
Thứ chào đón bà ta là đôi mắt giận dữ của Kha Vũ Dương.
“Vâng, tôi xin lỗi!”
Người phụ nữ béo không dám chậm trễ nữa, vội vàng nói xin lỗi.
Ngô Đình Khải thờ ơ nói: “Tôi không dám nhận lời xin lỗi của bà, bằng không tôi sẽ bị bà đuổi ra khỏi Thục Đô mất.”
Đúng là Ngô Đình Khải muốn làm khó bà ta, dạy cho bà ta một bài học.
Lần này, nếu không gặp phải anh mà là một người bình thường, chẳng phải bà ta muốn lên trời rồi sao?
Ngô Đình Khải không muốn ở Họa Hạ, nơi mà anh và các anh em liều chết bảo vệ, lại đầy những người như này.
Loại người này, anh gặp một lần sẽ xử một lần.
Người phụ nữ béo hoảng sợ nhìn Kha Vũ Dương, hy vọng ông ta sẽ nói thay mình mấy câu.
Nhưng Kha Vũ Dương tức giận nói: “Nhìn tao làm gì?”
“Thành thật nhận lỗi với anh Ngô đi!”
Người phụ nữ béo cắn môi, hạ giọng nói: “Tôi không nên thừa cơ gây sự, càng không nên trút giận lên đứa nhỏ.”
Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: “Bà có biết mình sai ở đâu nữa không?”
“Đều là người làm cha làm mẹ, nhưng lại không biết làm gương cho con trẻ.”
“Loại người như vậy thật khiến tôi thất vọng!”
“Cút đi, nếu lại để tôi nghe thấy chuyện thế này nữa, tự mình gánh lấy hậu quả!”
Hai người này cũng không phải kiểu người gian ác, Ngô Đình Khải cũng không muốn tóm họ không tha.
Bài học lần này là đủ rồi.
Quan trọng nhất là Ngô Đình Khải không muốn lãng phí thời gian của mình cho những người này.
Kha Vũ Dương lớn tiếng: “Cảm ơn, cảm ơn anh Ngô đã giơ cao đánh khẽ.”
“Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ quản chặt họ.”
“Chúng mày còn ngây ra đó làm gì?”
“Còn không mau cảm ơn anh Ngô đi?”
Kha Vũ Dương mừng rỡ, cuối cùng cũng tránh được tai họa này.
Ông ta thầm quyết định, sau này nhìn thấy Ngô Đình Khải, nhất định phải đi đường vòng.
“Cảm ơn anh Ngô, sau này chúng tôi không dám nữa.”
Nghe Kha Vũ Dương nói vậy, người phụ nữ béo và người đàn ông đầu trọc luôn miệng nói cảm ơn, không dám chậm trễ.
Lúc này, Kha Vũ Dương nhìn về Huyết Đồ, tươi cười nịnh nọt: “Anh à, mấy đệ tử của tôi đang ở đâu?”
Huyết Đồ thấy Ngô Đình Khải đã bỏ qua cho họ, nên cũng không nhiều lời.
Anh ấy vỗ tay một cái, trong con hẻm nhỏ bên cạnh, thân vệ áp giải mấy tên đệ tử ra ngoài. Ngôn Tình Sủng
Mấy tên đệ tử võ quán mặt mũi bầm dập, lệ tuôn rào rào.
Vừa nhìn thấy Kha Vũ Dưng, vẻ mặt họ mới nhẹ nhõm trở lại.
Quá tàn nhẫn!
Những người này ra tay quá tàn nhẫn!
Toàn chọn những điểm đau trên người họ để ra tay, khiến họ khổ không tả được.
…
Các phụ huynh vẫn đứng vây xem.
Lúc này, họ thấy được hành động của Ngô Đình Khải thì hết lời khen ngợi:
“Anh Ngô là người rộng lượng, không thể so sánh với mấy người họ được.”
“Anh Ngô xứng đáng là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, là thế hệ trẻ đi đầu của Hoa Hạ, vô cùng bao dung đại lượng.”
“Anh Ngô, chuyện vừa nãy tôi nói anh thấy thế nào? Anh giỏi như vậy, thu nhận đồ đề cũng phải là người giỏi, con trai tôi rất giỏi…”
“Phì, anh Ngô sao có thể nhận con chị làm đồ đệ được? Con trai tôi mới là kỳ tài luyện võ!”
“Anh Ngô, tôi biết anh ở đâu, tối nay tôi sẽ mang con trai đến nhận anh làm thầy!”
…
Những người này càng nói càng hăng, khung cảnh lập tức trở cuộc so tài giữa những đứa trẻ.
“Con trai tôi từ nhỏ đã thông minh, một tuổi biết đi, hai tuổi biết ngâm thơ Đường, ba tuổi đã đọc hiểu Cầm Nga quyền pháp…”
“Hứ, con trai tôi hai tuổi biết làm toán, ba tuổi đã đọc văn lớp một…”
“Lúc con trai tôi ra đời, điềm lành từ trên trời rơi xuống, lão thấy bói bảo con trai tôi sau này nhất định sẽ trở thành thiên tài võ học…”
“Trước đó, chưởng môn của một phái lớn muốn nhận con gái tôi làm đồ đệ, nhưng vì nhà cách đó quá xa nên tôi không chịu, hôm nay được gặp anh Ngô đây…”
Nghe những phụ huynh khẩu chiến với nhau, Ngô Đình Khải bất đắc dĩ nói: “Mọi người, xin phép chút, tôi chưa từng nghĩ sẽ nhận đồ đệ.”
Các bậc phu huynh nghe vậy thì hơi thất vọng.
Ngay tại lúc này, một trận cười to truyền đến bên tai họ: “Ha ha!”
“Các người muốn mời anh ta làm thầy cho con, chỉ sợ làm trễ tiền đồ của con mình thôi.”
“Người không có cái tâm với võ học thì dạy được đệ tử nào?”
“Người như vậy, dù có đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, cũng khiến người ta khinh thường!”
Giọng nói này lọt vào tai mọi người, trong lòng họ lập tức nổi sóng.
Ai?
Ai lại to gan vậy?
Anh Ngô là niềm kiêu hãnh của Thục Đô, tên chó má nào lại dám ở đây ăn nói lung tung như vậy?
Nghe những lời này, các bậc phụ huynh sôi trào.
Anh Ngô là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, sao có thể để kẻ xấu bôi nhọ!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy hai người có khí chất rất đặc biệt.
Hai người đàn ông, một già một trẻ.
Người lớn tuổi hơn chừng năm sáu chục tuổi, râu tóc bạc phơ.
Khóe miệng ông ta nở nụ cười bình thản, sắc mặt rất bình tĩnh.
Người trẻ tuổi nhìn chừng hai mươi tuổi, khí chất xuất chúng, ánh mắt sáng ngời, nhìn một cái là biết không phải kẻ tầm thường.
Ngoài ra, trên người họ còn toát ra hơi thở cao quý.
Loại hơi thở này đã ngăn lại những câu chửi mà các phụ huynh sắp thốt ra.
Có vài người chính là như vậy, có khí chất khác biệt, người ngoài nhìn vào là biết họ không phải người thường.
Đúng lúc này, bên ngoài đám đông truyền đến một tiếng cục cằn: “Các người là cái thá gì?”
“Giả điên giả ngu ở đây hả?”
“Còn không mau xin lỗi anh Ngô?”
“Nếu không, ông đây sẽ để khiến hai người ở Thục Đô không có cơm ăn!”
Các phụ huynh nhìn vào nguồn phát ra âm thanh, nhất thời hoảng hốt, vội vàng tránh xa người vừa lên tiếng.
Người này không ai khác chính là Vương Bách Từ, đại ca xã hội đen khét tiếng của Thành Nam.
Vương Bách Từ đã ở đây được một lúc, nhưng không lên tiếng.
Lần trước sau khi bị Ngô Đình Khải dạy dỗ, Vương Bách Từ đã thề phải ôm chân cây đại thụ Long soái này.
Gã ta không chỉ tặng trường mẫu giáo cho viện trưởng mà còn bố trí người bảo vệ sự an toàn cho bọn trẻ ở con đường bên ngoài trường.
Ngoài ra, mỗi sáng, gã ta đều đến đây ngó một vòng.
Từ xa nhìn thấy Ngô Đình Khải đưa con đi học, sau đó được Ngô Đình Khải liếc một cái.
Theo như gã ta thấy, được Long soái liếc một cái là đủ, xem như là người quen!
Lúc này, thấy có người dám chế giễu Long soái của Hoa Hạ.
Một cơ hội tốt để thể hiện như vậy, Vương Bách Từ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vì vậy, gã ta đứng ra, định dạy dỗ một già một trẻ không biết trời cao đất rộng này.