Chương 6 Nụ Hôn Của Tiểu Họa Y
Ta nghe nàng ấy nói như vậy càng cảm thấy áy náy. Nhưng chuyện đều là do ta cả, không thể để người vô tội phải chịu phát oan. Ta liền thúc giục nàng ấy trở về chỗ của mình, còn ta chỉ đành liều mình đi thỉnh tội với sư phụ mà thôi. Lúc ta đến thư phòng của người, đã thấy người nửa ngồi nửa nằm còn chống cằm trên bàn gỗ, dường như thật sự rất mệt mỏi. Ta không muốn làm phiền người, chỉ đành dùng tiên pháp biến ra một cái cái chăn cho người. Nhưng lúc ta vừa định bước đi, lại nghe thấy tiếng của sư phụ gọi ta.
“Họa Y ngươi nếu đã đến để thỉnh tội vậy tại sao lại rời đi nhanh như vậy?”
Ta bặm môi của mình lại, trong lòng nghẹn ngào đến mức muốn òa khóc ngay ở đây. Nhưng ta vẫn chậm rãi xoay người lại, quỳ ở dưới đất mà nhận tội. “Đều là lỗi của Họa Y đã thất lễ trước mặt sư phụ. Đệ tử khẩn xin sư phụ thứ lỗi.”
Xích Hồn Quân sống cả không biết đã bao nhiêu vạn năm đã chán với thế sự vô lường của trời đất. Không biết từ khi nào chàng đã đâm ra bản tính còn thích trêu chọc, sát muối vào vết thương của người khác. Còn không ngần ngại nhắc lại chuyện cũ. “Chẳng phải ban nãy nói không muốn bái sư nữa sao? Vậy được thôi ngươi cứ thu dọn hành lý rời khỏi Chiến Minh cung, ta sẽ không cản ngươi.”
“Sư phụ người cũng biết đệ từ không có ý đó mà.” Ta liên tục lặc đầu, cũng vì bản thân mà giải thích. Nhưng sư phụ lại cứ thích làm ngơ, cứ lạnh nhạt mà nhìn ta.
“Có phải ngươi đã để Bích Du rời khỏi? Cũng không sao dù gì người gây ra tội lớn nhất cũng là ngươi. Đến Băng Trì chịu phạt ba ngày là được rồi.”
Ta nghe đến Băng Trì liền rùng mình cả lên, nơi đó lạnh lẽo vô cùng. Nếu ngâm ở đó ba ngày e là một đóa liên hoa như ta sẽ bị đóng băng mất. Ta liền nhân lúc sư phụ không để ý mà rời khỏi. Cũng là gác lại tơ tình của ta một bên, xem ra ta vẫn là nên cất giấu đoạn tình cảm này của mình, chờ đợi sư phụ hồi tâm chuyển ý.
Xích Hồn nhìn nàng rời khỏi trong lòng của chàng vẫn là cắn rứt. Chàng cũng muốn nói với nàng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng hóa thành hình người. Nàng đã là một người rất quan trọng trong lòng chàng. Nhưng mà đây là thiên mệnh, thiên mệnh không cho phép chàng động lòng với người khác. Cho nên chàng phải bất đắc dĩ kìm nén tình cảm của mình. Giữ nàng ở bên cạnh như một tiểu đồ đệ để chăm sóc. Bởi vì chàng vẫn muốn ngày ngày được nhìn thấy nàng. Nụ hôn ban nãy của nàng, chàng chưa từng thấy hối hận! Tiểu Họa Y của chàng...
Từ ngày hôm đó trong lòng của ta vẫn luôn bức rứt khó chịu. Có những lời ta muốn nố với sư phụ nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Ta đã từng nghe nhiều vỡ tuồng ở phàm giới. Vốn dĩ cứ cho rằng tình yêu có thể đơn giản như trong kịch. Nhưng hóa ra nó còn thê lương, đau khổ hơn so với ta tưởng. Mỗi lần gặp sư phụ, tim của ta luôn đập nhanh. Ta muốn vùi vào lòng của sư phụ để thổ lộ lòng mình. Nhưng mà từ sau lần đó không có Ngọc Tâm bội. Ta một chút dũng khí cũng không có. Ta đi tìm Bích Du hỏi nàng ấy, có phải ta thật ngốc hay không? Nhưng nàng ấy lại bảo ta không thể chùn bước bước như vậy. Nhất định phải nỗ lực vì tình cảm của mình. Ta lại nhìn nàng ấy mà cười thật lớn, lần trước vì ta mà chịu phạt xem ra vẫn chưa đủ. Người bằng hữu này của ta vẫn luôn muốn vì ta mà bày mưu tính kế.
Mấy tháng sau, vào ngày sinh thần của của Mộ Nghiên công chúa. Thiên Đế lần này đặc biệt tổ chức thật long trọng, thần tiên khắp tứ hải bát hoang đều đến dự. Ta nghe nói vị đế vương của Liệt Diễm tộc xưa nay không màng hồng trần thế sự cũng đã đến góp vui. Lần này xem ra yến tiệc này không còn là yến tiệc bình thường nữa rồi. Vốn dĩ ta nên theo sư phụ đến Bích Dao Trì thưởng tiệc, nhưng ta một chút tâm trạng cũng không có nữa. Đối với ta mà nói, chỉ có ánh trăng bầu bạn cùng với một vò rượu Đào Hoa túy mà Bích Du đem từ phàm giới đến cho ta, nghe nói loại rượu này có ngọt có đắng, uống vào say lại càng thêm say. Ta ngồi trước thư phòng của sư phụ, giống như một kẻ tình si uống hết vò cả vò rượu. Nhưng mà tại sao ta vẫn thấy rất đau lòng, sầu lại càng thêm sầu. Một chút nguôi ngoai cũng không có nữa. Đêm nay ánh trăng rất đẹp, nhưng lòng của ta thì mỗi chụt một đều như có những nhát dao đâm thẳng vào tim của ta.
Giữa khoảnh khắc yên tĩnh này ta đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân. Ta còn tưởng là sư phụ, liền ngẩng đầu lên và ngóng trông còn vui mừng mà gọi người. “Sư phụ người cuối cùng cũng trở về rồi. Họa Y có chuyện nhất định phải nói với người.”
“Ngươi thật sự có chuyện muốn nói với Xích Hồn Quân hay sao? Nhưng mà chuyện vui thì nên để ta nói trước. Họa Y ngươi có muốn nghe hay không?” Người đến thì ra không phải là sư phụ, mà là Mộ Nghiên công chúa. Xem ra là ta đã uống say, say đến cả hoa mắt trong mộng cũng tưởng rằng là sư phụ đến.